Chương 1728
Vương Thượng Vũ cười lạnh một tiếng, thân thể to lớn bước lên, máu thịt be bét còn lại, tay chân bị cụt, nói.
- Hạ thủ tàn nhẫn, không phải người Thánh Sơn các ngươi đều như vậy sao? Cũng để cho các ngươi nếm thử cảm giác máu thịt be bét.
Càng đáng thương hơn là mười mấy con Liệt Phong Yêu Lang, miệng không ngừng đau đớn mà phun ra hỏa diễm, bị trói bên trong võng màu xanh cùng đám người Trầm Mặc.
Thân thể to lớn đặt trực tiếp đệ tử Thánh Sơn bên trên, không chỉ có máu thịt be bét, tiếng rên la đau đớn của xương cốt vụn vỡ.
- Yêu nữ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Thánh Sơn trưởng lão sẽ lập tức tới ngay, ngươi chạy không thoát được đâu!
- A! Mặt của ta!
Lưu Sảng Nhi ôm lấy khuôn mặt, một giọt nọc độc vừa rơi vào trên vết thương còn chưa khỏi hẳn, lập tức dòng máu đỏ tươi lại nhỏ xuống.
- Cho bọn họ một đòn thống khoái đi! Chúng ta còn phải lên đường chạy về Man thành, bộ dáng này, có lẽ Man thành rất nguy hiểm, không biết tinh hình nhà họ Tô thế nào.
Vẻ mặt Vương Thượng Vũ âm trầm, nhìn đám người Trầm Mặc thống khổ không dứt, trên khuôn mặt không chút đồng tình.
Từ lúc Thánh Sơn kiểm trắc, hắn đã nge Tô Dật nhắc qua, Thánh Sơn có bao nhiêu đen tối.
Mà khi theo Vân Tiên tông về sau, càng thêm khinh thường Thánh Sơn, căn bản không để vào mắt.
Ánh mắt Tô Uyển Nhi lạnh nhạt, không chút cảm xúc nhìn từng người Thánh Sơn té xuống đất, trong tay lần thứ hai vung lên nguyên khí uy áp mãnh liệt!
Đột nhiên lúc này, phía sau có một luồng ánh sáng vàng phá không cấp tốc chạy như bay tới.
- Làm càn! Dám hạ thủ đệ tử Thánh Sơn của chúng ta, không muốn sống sao?
- Ầm ầm!
Một luồng ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt dao dộng dữ dội không gian, một đường dải lụa vàng óng thật dài nhắm ngay Lục La Phược Tiên Võng mà đi.
Trong nháy mắt, uy áp ngất trời xuất hiện trong rừng, không gian xung quanh từng khúc văng tung tóe.
Sóng xung kích mãnh liệt trong nháy mắt nổ vang, tay Tô Uyển Nhi nhẹ duỗi ra, thân hình bạo lui, khóe mắt hơi co lại.
- Ầm!
Vết nứt trong thiên địa tan biết cùng hai màu vàng xanh tiêu tán, khói bụi đầy trời bay ra.
Hơn mười đệ tử Thánh Sơn kêu rên không ngớt, cả người huyết nhục tràn ra, khiến người nhìn phải khiếp sợ.
Phía trước đám người Trầm Mặc, một thân ảnh già nua xuất hiện, khí tức quanh người hùng hồn không gì sánh được.
Trên người mặc trường bào mãng xà, tóc dài nghiêm chỉnh chải về phía sau, đứng chắp tay, uy thế ngất trời trong nháy mắt chấn nhiếp cục diện.
- Làm tổn thương đệ tử Thánh Sơn ta, rốt cuộc là người nào?
- Tần trưởng lão, cứu chúng tôi.
Đám người Trầm Mặc dính bụi đất, vết thương khắp người, miệng không ngừng kêu to.
Thì ra người tới chính là thiếp thân trưởng lão của Đại Thánh Tử Úy Trì Trường Phong, Tần trưởng lão, cũng chính là người dẫn đội đến đây tìm kiếm Tô Dật.
Ánh mắt Tần trưởng lão hơi khép lại, trong mắt hiện ra tia âm lãnh, nhẹ giọng hừ nói.
- Thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Tô Uyển Nhi thối lui đến bìa rừng mặt không đổi sắc, hai tay nắm rất chặt, nhẹ giọng hỏi:
- Các ngươi làm gì Tô gia rồi?
Mà ở chỗ cực cao trên vách núi, trên gương mặt lạnh thấu xương, một khe nứt đen nhánh xuất hiện trong khoảng không, một nữ mặc sa mỏng trắng tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Đó chính là Đoan Mộc Tiểu Mạn đến từ Ngự Thiên Xuyên, hít thở không khí mát mẻ vốn có, Đoan Mộc Tiểu Mạn lại cau mày.
Thu hết một mảnh rừng cây tươi tốt phía dưới vào trong mắt, vừa mới xuất hiện tiếng nói trong nháy mắt đã bị Đoan Mộc Tiểu Mạn nghe được.
Mày hơi nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn động tĩnh dưới đáy, trong nháy mắt hừ lạnh.
- Thánh Vương khí Thánh Sơn?
Bước nhẹ về phía trước một bước, áo lót bay lên, bóng người như bọt nước nhanh như thiểm điện mà đi, trong nháy mắt đi vào trong rừng, khí tức thu liễm, lạnh lùng nhìn biến hóa phía dưới.
Tần trưởng lão cùng tất cả mọi người đều không có phát hiện trong rừng có cường giả che giấu tu vi, trường bào run lên, hai bàn tay gầy guộc vươn ra, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng bá đạo không gì sánh được.
- Tô Dật cùng Thánh Sơn ta có huyết hải thâm cừu, người nhà họ Tô nên trảm! Ta là trưởng lão Thánh tử Thánh Sơn, tiểu nữ ngươi thật to gan!
- Tô Dật?
Đoan Mộc Tiểu Mạn nghe đến tên Tô Dật, trong nháy mắt ngưng thần tĩnh khí, cẩn thận tỉ mỉ nghe.
Lúc nói xong câu đó, khóe miệng Tần trưởng lão hơi nhấc lên, mang theo vẻ xem thường nhìn Tô Uyển Nhi.
Cứ nghĩ như thế Tô Uyển Nhi sẽ bị hù dọa mà quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng không ngờ Tô Uyển Nhi yếu ớt từ bên trong đi tới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phủ đầy sương lạnh, hai ngọn lửa màu vàng trong mắt bắt đầu nhảy lên, phô triển uy áp mà tới.
- Xuy xuy!
Trong rừng, nhiệt độ không khí trong nháy mắt bắt đầu bốc lên, sát ý nồng nặc từ trên thân thể nhỏ nhắn của Tô Uyển Nhi điên cuồng toát ra!
- Uyển Nhi, muội đánh thắng được sao?
Vương Thượng Vũ nhìn Tô Uyển Nhi muốn liều mạng, trong lòng đột nhiên căng thẳng, mồ hôi giọt lớn chừng hạt đậu từ trên trán rơi xuống.
Môi đỏ mọng của Tô Uyển Nhi cắn chặt, tay bấm ấn quyết, trong mắt tinh mang bắt đầu bắn ra, từng hình phù văn huyền ảo quanh quẩn sau lưng nàng.
Chỉ một thoáng, hào quang rực rỡ, Tô Uyển Nhi như thần nữ hung hăng nhìn chằm chằm Tần trưởng lão.
- Đánh không lại cũng phải đánh!
- Chẳng lẽ cô bé này quen biết Tô Dật?
Hai tay khoanh lại, đằng không mà đứng, Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng nói.
- Mới tuổi này lại có uy áp như vậy, tuyệt không phải Thánh Sơn có thể bồi dưỡng ra được! Hẳn là...
Sau đó, thân thể hơi hơi cúi xuống, để quan sát rõ ràng hơn.
- Chỉ cần đối với Tô Dật cùng người nhà họ Tô không tốt, đều phải biến mất khỏi thế giới này, Tô Dật ca ca, huynh ấy là người tốt nhất!
- Ngươi…
Tần lão không ngờ rằng Tô Uyển Nhi lại muốn gạch ngói cùng tan, hàm răng khẽ cắn, kim quang trong tay lóe lên.
- Vù vù!
Xung quanh khoảng không bắt đầu mạnh mẽ rung chuyển, hư ảnh kim quang vô tận trong nháy mắt mọc lên phía sau Tần lão, một luồng năng lượng to lớn xuất hiện trong song chưởng.
- Ầm!
Chỉ trong chốc lát, Tần trưởng lão hét lớn một tiếng, song chưởng quét ngang, trong nháy mắt vô số vô số kim quang đầy trời hội tụ thủ ấn thần tốc, trực tiếp đi thẳng về phía Tô Uyển Nhi.
Vương Thượng Vũ kinh hô một tiếng:
- Không được! Uyển Nhi muội muội, không được!
Vừa dứt lời, không gian đỉnh đầu Tô Uyển Nhi đã bắt đầu rung động, hư ảnh long phượng phía sau chồng chất, vết nứt không gian trong nháy mắt theo chưởng ấn truyền ra.
Khí sóng cường hãn trực tiếp đẩy Vương Thượng Vũ ra tới ngoài rừng, miệng phun tiên huyết, đại thụ ở giữa không ngờ có một khe nứt lớn.
- Tô Dật ca ca không ở đây, ta phải bảo vệ người nhà họ Tô! Bảo hộ Tô gia!
Tô Uyển Nhi đối mặt với trùng kích của kim quang ngút trời, quát lớn một tiếng.
Chỉ nghe ầm một tiếng, bên trong không gian nhanh chóng phát ra âm thanh vụn vỡ.
Chưởng ấn cuồn cuộn, hai luồng sức mạnh cuồng mãnh bỗng dưng xuất hiện, làm cho Man Yêu rừng rậm phát sinh tiếng nổ long trời lở đất.
Vô số khe nứt theo dưới nền đất lan ra kéo dài, mà đám người Trầm Mặc sớm đã bị trấn áp cường hãn này làm cho hôn mê bất tỉnh.
Ánh sáng óng ánh khắp nơi, một bóng dáng như diều đứt dây bay ra, cả người quấn quanh băng tinh, mất đi sinh cơ, Tần trưởng lão sống chết không rõ.
Lại nhìn về phía Tô Uyển Nhi, bên người đã đứng một thân ảnh trắng toát xinh đẹp, chính là Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Khí tức trên người Tô Uyển Nhi lan ra kéo dài, quay đầu liếc mắt nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, đồng tử hơi dao động.
- Thần... Thần tiên tỷ tỷ.
- Phốc!
Khí cơ tiêu tán, Tô Uyển Nhi giống như cây liễu ngã vào lòng Đoan Mộc Tiểu Mạn, đỉnh núi phập phồng nhấp nhô.
Vỗ nhè nhẹ gương mặt Tô Uyển Nhi, ánh mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn ảm đạm, nhẹ nhàng thở dài.
- Biết Tô Dật, như vậy không phải không biết tự lượng sức mình sao?