Chương 1729
Khóe mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ nhếch lên, lạnh lùng nhìn Tần trưởng lão bị đóng băng cùng mọi người Thánh Sơn hôn mê bất tỉnh.
Tay tùy ý giơ lên, băng tinh vô cùng lạnh lẻo tự do phiêu tán hạ xuống, âm thanh đóng băng vang lên không dứt.
- Ầm!
Lập tức, mảng lớn không gian băng lam hình thành, mọi người lập tức đóng băng, không khí bên trong tràn ngập hàn ý cực hạn.
Đột nhiên hết thẩy cả rừng, đều biến thành thế giới băng tuyết, trong tay nhẹ nhàng nắm chặt.
Tần trưởng lão cùng bọn người Trầm Mặc bất tri bất giác hóa thành băng tinh phiêu tán rơi rụng đầy trời.
Mà ngay vào lúc này, ở nơi xa, nơi bụi cỏ phát ra âm thanh, Vương Thượng Vũ lặng lẽ từ trong bụi cỏ nhô đầu ra.
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn lãnh đạm, tựa như băng liên cao sơn, thánh khiết cao nhã.
- Ngươi và tiểu cô nương này đi cùng nhau?
Vương Thượng Vũ điên cuồng gật đầu, thủ đoạn vừa rồi của Đoan Mộc Tiểu Mạn Vương Thượng Vũ đều thấy, khuôn mặt lập tức trắng bệch, chấn động không ngừng.
- Đúng thế!
- Các ngươi có quan hệ gì với Tô Dật?
Mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn híp lại, trong mắt đối với hai người không có ác ý.
Người run rẩy, Vương Thượng Vũ chậm rãi lộ ra toàn bộ đầu, ánh mắt lóe lên.
- Ta là Vương Thượng Vũ, là huynh đệ Tô Dật, tỷ tỷ... Người trong ngực ngươi là muội muội Tô Dật, gọi là Tô Uyển Nhi.
Đoan Mộc Tiểu Mạn trong lòng khẽ động, thì ra đây chính là huynh đệ cùng muội muội mà Tô Dật đã nói.
Lại một lần nữa đánh giá Tô Uyển Nhi, lông mi thon dài linh động, nhìn như một mỹ nhân yếu ớt.
Một làn gió nhẹ thổi qua, khăn che mặt bay lên, khuôn mặt như được tạc thành, vô cùng xinh đẹp.
So với Đoan Mộc Tiểu Mạn, Tô Uyển Nhi tựa như nụ hoa chớm nở tuyệt sắc trên vách núi, lạnh lẽo cô quạnh xen lẫn cảm giác ngây ngô.
- Quả nhiên là vậy, không phải các ngươi cùng Tô Dật lạc nhau thật lâu rồi sao! Làm thế nào còn ở trong Man Yêu rừng rậm?
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng đỡ Tô Uyển Nhi, ánh mắt không ngừng dò xét cảm xúc bất an của Vương Thượng Vũ.
- Chúng ta cũng là mới từ... Địa phương khác mà đến, chuẩn bị đi Man thành tìm người nhà họ Tô, tìm kiếm tin tức của Tô Dật.
Vương Thượng Vũ hơi ngừng lại một chút, hiển nhiên không thật hết mọi chuyện.
- Đúng rồi, thần tiên tỷ tỷ, ngươi biết Tô Dật sao?
Nghe Đoan Mộc Tiểu Mạn hỏi như vậy, Vương Thượng Vũ chắc chắc nàng không phải là kẻ địch của Tô Dật, mà còn có quan hệ mật thiết với Tô Dật.
- Ùng ùng!
- Ai? Vì sao khí tức linh hồn của Tần trưởng lão biến mất.
Tiếng chân dồn dập phía sau, một đoàn Man Yêu Thú điên cuồng chạy tới, đi về phía Man Yêu rừng rậm bên này.
Cây cối rung động, cát đá bay tán loạn.
Chỗ xa, khói bụi mờ mịt vung lên thật cao!
- Thôi được, người Thánh Sơn hẳn đã xuất động toàn bộ, ngươi biết Tô gia ở đâu sao?
Đoan Mộc Tiểu Mạn biết rõ, đoán được Tần trưởng lão gặp chuyện không may, nhất định sẽ gây nên rung chuyển toàn bộ Man thành thậm chí Man Yêu rừng rậm.
Vương Thượng Vũ gật đầu, một mảnh kết giới băng tinh trong nháy mắt tiêu thất, giữa thiên địa như gió uy áp lần thứ hai mọc lên.
- Tốc!
Chỉ trong chốc lát, Đoan Mộc Tiểu Mạn mang theo Vương Thượng Vũ cùng Tô Uyển Nhi liền đi về phía Man thành.
Chỉ chừa lại khối băng rơi đầy đất, trong đó chỉ còn lại những vết máu chưa khô.
Khắp nơi lộn xộn, vô số hố sâu khe nứt cùng với cây cối ngổn ngang, khiến người Thánh Sơn hít một hơi khí lạnh.
- Hí!
Thảm cảnh trước mắt khiến đệ tử Thánh Sơn cùng cường giả chấn động vô cùng, khắp người như dội phải một chậu nước lạnh.
- Ai? Ai lại giết được Tần trưởng lão?
Người nói chuyện hai chân như nhũn ra, môi chuyển màu đỏ tía sắc, lòng bàn tay không ngừng run rẩy, ở gần Man thành, không chỉ không phát hiện tung tích Tô Dật mà tính mệnh của thiếp thân trưởng lão Đại Thánh Tử Úy Trì Trường Phong cũng không còn.
Sự sợ hãi không ngừng tăng lên trong mỗi người.
- Mọi người, hung thủ nhất định còn ở trong Man Yêu rừng rậm, đào ba thước đất cũng phải tìm ra hắn cho ta!
Cường giả dẫn đầu âm trầm mà nói.
- Đáng trách! Đến tột cùng là ai, dám đắc tội với Thánh Sơn?
Có người sau lưng lên tiếng hỏi.
- Bất kể là ai! Hôm nay tìm không được hung thủ, tất cả mọi người đều phải chết.
Trưởng lão Thánh tử cũng không phải là trưởng lão bình thường, nếu Tần trưởng lão gặp chuyện không may, dù gì cũng là ân sư của Đại Thánh Tử, tất cả mọi người phải thường mạng!
- Có phải là Tô Dật không, hắn ta đã trở về?
Có người nhỏ giọng thầm thì.
Cường giả đầu lĩnh với thực lực Nguyên Hoàng cảnh ầm ầm bộc phát, con ngươi hẹp dài phát ra cái nhìn lạnh lẽo.
Man Yêu rừng rậm rung chuyển chỉ duy trì một lúc, mặt trời dần xuống núi, Man thành bắt đầu nghênh đón một buổi tối không tầm thường.
Tô gia, một trong ngũ đại thế lực Man thành.
Sau khi cả nhà họ Tô chuyển đi, Đại viện Tô gia có vẻ cực kỳ trống trải, chỉ có một lão quản gia tuổi đã cao trông chừng Đại viện Tô gia.
Lão ngồi bên cánh cửa, ngủ gà ngủ gật.
- Hô!"
Đột nhiên gió lạnh thổi tới, lão giả từ từ mở mắt, nhẹ giọng nói:
- Không có người ở, gió cũng trở nên lạnh hơn.
Lập tức, kéo áo che kín cổ, kéo cửa cổng lứn Tô gia lại, xoay người nhìn về phía đại viện Tô gia, dường như thấy một bóng dáng màu trắng chuyển động.
- Chà, chắc là lão già ta nhìn lầm rồi.
Lập tức, lão cười ha hả một tiếng, bản thân thoải mái nói:
- Có lẽ quá nhớ các gia chủ, lão nhân bắt đầu nhìn thấy ảo ảnh rồi đây.
Bên trong sương phòng.
Tô Uyển Nhi mềm mại nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, Vương Thượng Vũ lo lắng canh giữ bên cạnh, ngoài cửa không ngừng truyền đến tiếng ho khan của lão quản gia.
Nhờ ánh trăng, ngân sương rơi đầy đất chiếu sáng cả gian nhà, dưới ánh trăng chiếu rọi, sắc mặt trắng bệch của Tô Uyển Nhi tăng thêm vài phần tiều tụy.
Đoan Mộc Tiểu Mạn ngồi trên ghế, dáng người thanh lệ chiếu sáng tựa như thần nữ, thánh khiết óng ánh, không vướng chút bụi trần gian.
- Ngươi đi nói cùng lão giả một tiếng, dù gì lão cũng quen ngươi, để lão mang một chậu nước nóng tới.
- Được!
Vương Thượng Vũ tỏ ra vô cùng lo lắng, lập tức nặng nề gật đầu, lặng yên không một tiếng động đẩy cửa ra.
Khi Vương Thượng Vũ đi, Đoan Mộc Tiểu Mạn yếu ớt ngồi ở mép giường, đem năng lượng nguyên khí chậm rãi rót vào thân thể Tô Uyển Nhi.
Một khi nguyên khí vào cơ thể, tựa như tiến vào biển lớn, xung quanh Tô Uyển Nhi tràn ngâp ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi gian phòng trong đêm tối giống như ban ngày.
- Con bé này còn tuổi nhỏ, đã đến Nguyên Hoàng cảnh thất trọng, với đẳng cấp thiên phú, cùng Tô Dật đều là yêu nghiệt không khác gì.
Đoan Mộc Tiểu Mạn lắc đầu cười khổ, tay khẽ giơ lên vuốt tóc đen của Tô Uyển Nhi trong mắt cực kỳ yên tĩnh.
Trong giây lát, Tô Uyển Nhi có chút khôi phục, lông mi chớp chớp, hai mắt nhắm chặt, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Đoan Mộc Tiểu Mạn, trong miệng lẩm bẩm.
- Tô Dật ca ca, huynh ở đâu? Uyển Nhi tới tìm huynh, huynh không nên rời khỏi Uyển Nhi.
- Uyển Nhi không thích Vân Tiên tông, Uyển Nhi cũng không yêu thích cha, Tô Dật ca ca mang Uyển Nhi trở về nhà có được hay không?
- Tô Dật ca ca, Uyển Nhi... Uyển Nhi thật nhớ huynh.
Đoan Mộc Tiểu Mạn nghe Tô Uyển Nhi nói về cảm xúc của nàng, trong ánh mắt hiện lên tia chấn động.