← Quay lại trang sách

Chương 1730

Cô nương này, trong mộng đều goi tên Tô Dật, tên kia mị lực lớn đến vậy sao?

Tay Đoan Mộc Tiểu Mạn đang vuốt tóc bỗng ngừng lại, bên trong não hải hiện lên vô số hình ảnh.

Dưới Đoạn Kiếm hải, Tô Dật liều mình cứu nàng, dùng toàn bộ sức lực vốn có hỗ trợ kiềm chế huyết sắc Yêu Long.

Sau đó lại bức Thủy Giáng Thiên Tinh trong cơ thể ra, nên Đoan Mộc Tiểu Mạn mới có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Trước khi đi, Tô Dật khàn cả giọng hô to, cũng khiến cho Đoan Mộc Tiểu Mạn lúc này cười một tiếng.

Nụ cười càng lúc càng tươi tắn hơn, dưới ánh trăng chiếu rọi nàng càng thêm kiều diễm.

Hai bóng người tuyệt đẹp lúc này cùng nghĩ về một nam nhân.

Nghe Tô Uyển Nhi nói đến Vân Tiên tông, cả người Đoan Mộc Tiểu Mạn trở nên ngơ ngẩn, một tia điện hiện ra trong não hải.

Lại một lần nữa nhìn về phía Tô Uyển Nhi, da thịt vô cùng mịn màng, nhẹ nhàng gỡ khăn che mặt xuống, khuôn mặt xinh đẹp ntựa như thần nữ rơi xuống phàm trần.

- Chẳng lẽ cô nương này là…?

Nửa tin nửa ngờ, theo hướng suy nghĩ của Đoan Mộc Tiểu Mạn, nàng hơi có chút thoải mái, thở phào một hơi, tay ngọc lại một lần nữa nhẹ nhàng khoát lên trán Tô Uyển Nhi.

- Ầm!

Một luồng nguyên khí thủy màu xanh da trời cực kỳ mềm mại độ vào bên trong kinh mạch Tô Uyển Nhi.

Trong nháy mắt sắc mặt Tô Uyển Nhi đang hôn mê bắt đầu nới lỏng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại một lần nữa rơi xuống.

Đoan Mộc Tiểu Mạn thật tò mò vì sao Tô Uyển Nhi lại có thiên tư võ đạo cao như vậy.

Nhìn trôm tâm thần, ánh mắt đóng chặt, cảm thụ được nguyên khí bên trong cơ thể Tô Uyển Nhi di chuyển, chỉ trong chốc lát, ánh mắt đóng chặt lại một lần nữa mở ra, khuôn mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn đầy hoảng sợ, môi anh đào hơi hơi mở ra, lại một lần nữa độ nguyên khí vào.

Lập tức, những hạt mồ hôi trong suốt yên lặng rơi xuống, Đoan Mộc Tiểu Mạn lập tức cười khổ nói.

- Lâu không xuất cung, thiên hạ lại xuất hiện thể chất như vậy.

- Chuyện ngươi không biết, còn rất nhiều!

Bất chợt, phía say truyền đến một âm thanhgià nua, từ chỗ tối đi ra một bóng người nhỏ gầy, vô cùng quỷ mị.

Chính là lão bà khi trước mang Tô Uyển Nhi cùng Vương Thượng Vũ đi.

Khoảng chừng sáu mươi tuổi, mặc bố y thường, sợi tóc trắng xóa, nếp nhăn đầy mặt, ánh trăng chiếu rọi sáng tỏ.

- Là ai?

Mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn thoáng nhìn về phía sau, trong lòng hơi hơi chút lay động, thời gian lâu như vậy, nàng lại hoàn toàn không phát hiện có người ở phía sau nàng.

Lão phụ nhân này tu vi tuyệt đối không kém,... ít nhất... Đã ở Nguyên Vực cảnh ngũ trọng trở lên, hơn nữa nắm giữ không gian thuộc tính cực tốt.

- Ngươi ôm tiểu thư nhà ta, còn hỏi ta là ai?

Ánh mắt lão bà hơi khép lại, cười nói, nhìn Tô Uyển Nhi nằm ở trên giường, trong mắt tình thương tràn đây.

- Đoan Mộc cung chủ, lão thân không nghĩ tới, lục lục tam châu nhất hải lai có người có thể đột phá đến bán bộ Nguyên Thiên, tưởng chừng như kỳ tích tồn tại.

Đoan Mộc Tiểu Mạn liếc mắt nhìn, tay phải vẫn đột nguyên khí cho Tô Uyển Nhi.

- Ngươi quen biết ta?

- Kình Thiên nhất hạc, Ngự Thiên thần nữ, tỷ đệ hai người, trên đời vô song, ai không biết!

- Người Vân Tiên tông quả nhiên lợi hại, thế lực cổ lão lâu đời, vì sao phải ẩn cư tại một Tô gia nho nhỏ? Đến cùng có mưu đồ gì?

Đoan Mộc Tiểu Mạn hừ lạnh một tiếng.

Trong mắt lão bà lóe lên một tia tinh mang, khí tức mạnh mẽ tràn ngập trong toàn bộ thiên địa.

- Biết nhiều lắm, đối với ngươi, đối với Ngự Thiên cung đều không phải là chuyện tốt, vì ngươi cứu tiểu thư, Vân Tiên tông cũng không muốn thiếu nhân tình của ngươi, tông chủ bằng lòng ngươi một yêu cầu.

Đoan Mộc Tiểu Mạn thu hồi cổ tay trắng, trong nháy mắt cả phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại ánh trăng di chuyển sâu kín hiển hiện.

- Có điều…

Cằm Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ nâng lên, lão bà thấy Đoan Mộc Tiểu Mạn cao ngạo như vậy, trong lòng không vui.

- Tiểu thư ngây thơ, cái tên Tô Dật về sau này sẽ biến mất trong thế giới của nàng, nếu ngươi gặp qua Tô Dật, bảo hắn đừng tìm kiếm tiểu thư nữa, người của hai thế giới tốt nhất không nên có bất kỳ mối liên hệ nào.

Nghe được câu này, Đoan Mộc Tiểu Mạn mạnh mẽ đứng lên, Ngự Thiên Quyết trong nháy mắt ngưng tụ, uy năng mạnh mẽ mang theo uy áp thật lứn, khí tức ngang bằng lão bà.

Trong gian phòng, hai người ngưng mắt nhìn nhau, linh hồn to lớn uy áp giống như là thủy triều trong hư không đẩy tới đẩy lui.

Cái bàn cùng giá sách sau lưng đều run lên không ngừng, trong nháy mắt tiếng đồ sứ vỡ nát vang lên không ngớt trong khoảng không.

Kình phong thật mạnh thổi bay tóc Đoan Mộc Tiểu Mạn, dưới ánh trăng chiếu rọi, từ trong bóng tối lộ ra dung nhan tuyệt đẹp của nàng.

Trong trẻo lạnh lùng tuyệt đẹp, tựa như thiên nữ không dính bụi trần, hai người bên trong bầu không khí đóng băng, áo quần Đoan Mộc Tiểu Mạn tung bay, mày nhíu lên.

- Ngươi không có quyền can thiệp vào cuộc đời của nàng! Ngươi cũng không có quyền đoạn tuyệt tình cảm nàng dành cho Tô Dật.

Lão bà dường như cũng khá kích động, khuôn mặt tang thương nhăn lại, trầm giọng nói.

- Người ngoài không có quyền can thiệp vào việc của Vân Tiên tông, nếu cần thiết, chúng ta tự mình lấy mạng Tô Dật.

- Ngươi dám!

Trong lòng Đoan Mộc Tiểu Mạn đột vô cùng tức giận, toàn bộ tất cả uy áp linh hồn của bán bộ Nguyên Thiên vỡ ra đặt lên người lão bà.

Đôi mắt sáng như tuyết run rẩy kịch liệt, năng lượng linh hồn cuồn cuộn tựa như băng xuyên vạn năm mạnh mẽ đè áp.

- Ầm!

Trên đất Yêu Hoàng, từ chỗ nghe được một tiếng tiếng vang nặng nề.

Vì sóng xung kích, lão bà bị ném mạnh vào cột gỗ, chỉ nghe âm thành xoẹt xoẹt, vô số khe nứt xuất hiện trên cột gỗ.

Phun ra một ngụm máu tươi, lão bà ngồi phịch trên đất, ngơ ngác nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn trên cao như nhìn một vị thần nữ.

- Ục ục!

Máu tươi từ miệng lão bà chậm rãi ngừng chảy, trụ lớn sau lưng có khá nhiều vết nứt, vẫn kiên định như cũ, có thể thấy được Đoan Mộc Tiểu Mạn sử dụng thuộc tính nguyên khí kỳ diệu đến cỡ nào.

- Ngự Thiên thần nữ hảo thủ đoạn, lão thân bội phục! Phốc!

Vừa nói một câu lại phun ra một ngụm máu tươi, chân Đoan Mộc Tiểu Mạn điểm nhẹ, bước liên tục nhẹ nhàng, chậm rãi đi hướng về phía lão, một đôi chân thon dài lấp lánh trong ngân quang, tựa như hai thanh ngọc khiến người ta nhìn không thể rời mắt.

- Muốn giết Tô Dật, ta sẽ diệt Vân Tiên tông trước!

- Ha ha ha! Vân Tiên tông, không phải ngươi có thể chọc! Đừng tưởng rằng ở lục lục tam châu nhất hải coi rẻ thương sinh, thì cho rằng trong thiên địa này không có cường giả!

Trong miệng máu tươi còn chưa ngừng chảy, miệng dính đầy máu nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, cười như điên nói.

- Ngự Thiên Cung ai cũng không sợ.

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng trả lời.

Một luồng uy áp cuồn cuộn uy lần thứ hai tràn khắp hư không, như một thần nữ bễ nghễ thiên hạ, Đoan Mộc Tiểu Mạn lạnh lùng nói.

- Cô nương này thuộc tiên thiên thánh thể, thế nhưng Tô Dật cũng không kém! Ta sẽ dùng tất cả sức mạnh vốn có, để hắn giẫm các người dưới chân.

- Ha ha ha!

Khuôn mặt vốn tang thương của lão bà trong nháy mắt đọng lại, thần tình Đoan Mộc Tiểu Mạn hoàn toàn không giống nói đùa.