← Quay lại trang sách

Chương 1731

Lão bà kinh hãi, trong lúc đó, Đoan Mộc Tiểu Mạn đã biết bí mật của Tô Uyển Nhi.

Sắc mặt khẽ động, cảm giác ngai ngái ở cổ họng lần nữa xông tới.

Thân thể Đoan Mộc Tiểu Mạn thẳng đứng, khẽ liếc mắt nhìn lão bà, nguyệt bào vung lên xoay người đi về phía Tô Uyển Nhi.

- Ngươi muốn làm gì? Đừng động tới tiểu thư của chúng ta.

Lão bà điên cuồng, la khàn cả giọng.

Giao phong vừa rồi, lão bà đã triệt để chọc giận vị cường giả bán bộ Nguyên Thiên.

Hiện tại, bà rất sợ Đoan Mộc Tiểu Mạn sẽ làm ra chuyện gì xấu, xúc phạm tới Tô Uyển Nhi.

Nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt Tô Uyển Nhi, ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn nàng đầy trìu mến, từ trong lòng bàn tay xuất ra một viên đan dược để Tô Uyển Nhi nuốt xuống.

Một cổ dược khí ngất trời như linh xà vọt vào khí tức Tô Uyển Nhi, vừa mới vào trong, đã có thể cảm giác được mềm mại cực hạn đã vuốt lên kinh mạch cứng rắn.

Ánh sáng nhu hòa không ngừng quanh quẩn bên người Tô Uyển Nhi, cực kỳ tráng lệ, linh thực phô triển, có thể cảm giác được khí tức của Tô Uyển Nhi đã nhu thuận.

Chân mày nhíu chặt đã bắt đầu giãn ra, bình yên ngủ trên cánh tay Đoan Mộc Tiểu Mạn, trong miệng còn nỉ non gọi tên Tô Dật.

- Đan dược Ngự Thiên cung quả nhiên thần kỳ, ân cứu mạng tiểu thư, Vân Tiên tông chúng ta nhớ kỹ!

Thở một hơi dài nhẹ nhõm, lão bà ho khan hai tiếng, trong mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn không mang theo chút tình cảm gì.

Ngón tay thon dài xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Tô Uyển Nhi, Đoan Mộc Tiểu Mạn nói:

- Ngự Thiên cung không cần nhờ Vân Tiên tông bất cứ chuyện gì, ta cứu Uyển Nhi hoàn toàn bởi vì nàng là muội muội của Tô Dật mà thôi.

Lão bà lắc đầu cười khổ, nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn nói:

- Tên gia hỏa Tô Dật từ nhỏ đã là một sát tinh, nổi tiếng trong phạm vi mấy trăm dặm ở Man thành, đầu tiên là trêu chọc một thánh nữ, không nghĩ tới khiến cho tiểu thư chúng ta luôn để tâm đến, cũng không ngờ Đoan Mộc cung chủ cũng kính trọng hắn vài phần.

Ngự Thiên thần nữ luôn tỏ vẻ thanh cao, cho tới bây giờ không để ý đến chuyện phàm phu tục tử, nhưng lại xem trọng Tô Dật như vậy, điều này khiến lão bà có chút ngạc nhiên.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, Đoan Mộc Tiểu Mạn có vẻ nghiêm túc, đôi mắt đẹp hiện ra vài phần xấu hổ.

- Từ nhỏ tiểu thư đã được Tô Dật nhặt trên đường ở Man thành về, từ đó về sau, hắn một mực xem tiểu thư như muội muội ruột thịt mà đối đãi, hai người vô cùng vô tư. Nói cho cùng, lão thân vẫn là rất cảm kích Tô Dật.

- Nhặt về?

Đoan Mộc Tiểu Mạn có chút nghi hoặc hỏi.

Lão bà thống khổ gật đầu, khàn khàn yếu ớt nói:

- Một lần bên trong Man Yêu rừng rậm, lần đầu tiên tiểu thư sử dụng thánh thể thiên phú, ta mới biết được, đây cũng chính là tiểu thư Vân Tiên tông chúng ta. Từ đó trở đi, nàng không còn là nha hoàn trong Man thành nhỏ bé này, mà chính là nữ chủ nhân cường đại của mảnh đại lục này, sẽ là bá chủ thống trị tuyệt đối năm đại thế lực trong thiên địa.

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng đặt đầu Tô Uyển Nhi trên gối, cưng chìu sờ sờ đầu Tô Uyển Nhi.

Lần thứ hai đi tới trước người lão bà, một cổ uy áp lần nữa trào lên, nàng nhẹ nhàng hỏi:

- Ngươi có hỏi qua nàng chưa? Ngươi cảm thấy nàng muốn làm bá chủ sao?

Lão bà lắc đầu, khó khăn đứng lên.

- Đoan Mộc cung chủ, ngươi có nổi khổ của ngươi, ta cũng có nỗi khổ tâm riêng của ta, nhiều năm như vậy Vân Tiên tông phái bao nhiêu người tìm kiếm tung tích tiểu thư, nhưng không tìm thấy, chúng ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ năm đó, rửa sạch mối sỉ nhục cho Vân Tiên tông chúng ta.

Đoan Mộc Tiểu Mạn thở dài một hơi thật sâu, nói nhỏ:

- Ta chỉ muốn hỏi một câu.

- Cái...Cái gì?

Lão bà già nua chống tay trên đất, hơi dùng sức một chút, thân thể ngồi xuống, tựa ở cửa gỗ, trong mắt hiện lên cảm giác lo lắng.

- Kình Thiên đã biến mất rất nhiều năm, chuyện này có liên quan gì đến Vân Tiên tông các ngươi không?

Nghe vậy, lão bà lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Ta ở Tô gia hơn mười năm, tiểu thư ở Tô gia, ta liền tới, theo ta được biết Đoan Mộc Kình Thiên biến mất gần trăm năm rồi, không phải sao?

-...

Đoan Mộc Tiểu Mạn lặng lẽ suy nghĩ.

- Vân Tiên tông thuộc thế lực trong ngũ đại thế lực, cũng không thích nhất tham dự vào chuyện thế tục, chuyện này ta thấy hay là đi hỏi gia nhân kia.

Lão bà nói xong câu đó, máu tươi trong miệng lần nữa phun ra, thế nhưng khi nhắc tới gia nhân, giọng nói mang theo vài phần kính nể.

- Gia nhân kia?

Hai người rơi vào yên lặng, bốn mắt đối diện nhìn nhau, khuôn mặt trầm ngưng.

- Ba!

Âm thanh chậu nước rơi xuống đất từ trong viện truyền đến, hai người đồng thời xoay đầu lại, chỉ thấy hai tay Vương Thượng Vũ run rẩy, thân hình đứng thẳng.

- Vân Chấp bà bà, ta... Làm sao ngươi tới đây!

Thì ra lão bà tên là Vân Chấp, Đoan Mộc Tiểu Mạn nhớ tới, năm đó bên trong Thiên Phong Bài Vị chiến cũng là thành viên Bách Anh cung.

- Thì ra là ngươi!

Đoan Mộc Tiểu Mạn nói.

Vương Thượng Vũ nhanh chóng đi tới, đỡ lấy lão bà, nước mắt tràn ngập, khuôn mặt mập mạp trở nên cực kỳ thê thảm.

Sau lưng, lão quản gia vịn cột cửa, ánh mắt run rẩy, nói:

- Vương thiếu gia, làm sao tiểu thư cùng Lưu lão bà tử đều ở chỗ này, có chuyện gì vậy?

Vương Thượng Vũ dùng vạt áo ước đẫm lau nước mắt, run giọng nói:

- Bát quản gia, người đi nghỉ ngơi đi, để ta xử lý!

Nhìn Vân Chấp bà bà thê thảm như vậy, trong lòng Vương Thượng Vũ thương tâm vô cùng, đợi lão quản gia đi rồi, Vương Thượng Vũ khóc nức nở không ngừng, liên tục nói với Đoan Mộc Tiểu Mạn.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thần tiên tỷ tỷ, ngươi không nên giết Vân Chấp bà bà, bà rất tốt, tuy vẻ ngoài tỏ ra tàn nhẫn nhưng thật ra đối với ta, với Uyển Nhi rất tốt!

Nói xong, bàn tay gầy guộc của Vân Chấp đỡ lấy cánh tay Vương Thượng Vũ, nhẹ giọng an ủi:

- Không có việc gì, bà bà chịu đựng được, đừng khóc!

Mà vào lúc này, tiếng ồn ào đánh thức Tô Uyển Nhi.

Ngồi dậy, nhìn vết máu Vân Chấp bà bà ở chỗ xa, Tô Uyển Nhi mệt mỏi nhòe hai dòng nước mắt.

- Mang Vân Chấp về nghỉ đi! Ta chiếu cố Uyển Nhi, người Thánh Sơn ngày mai cũng sẽ sớm trở về Man thành.

Ánh mắt sắc bén Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn Vương Thượng Vũ nói.

Vương Thượng Vũ cẩn thận từng li từng tí đỡ người vượt qua ngưỡng cửa, Đoan Mộc Tiểu Mạn lạnh lùng nói:

- Vân Chấp!

Hai người đồng thời dừng bước, giọng nói như băng xuyên nghìn năm vào màng tai:

- Chuyện vừa hỏi ngươi không nên nói cùng bất kỳ kẻ nào, Thiên Phong chiến ta sẽ tự đi tìm hắn. Còn nữa, mạng Tô Dật cũng không phải ai cũng có thể lấy!

- Vèo.

Một viên đan dược bay vào lòng bàn tay Vương Thượng Vũ, linh khí xông vào mũi, hai người vô cùng mừng rỡ.

Thân thể gầy yếu của Vân Chấp đã kinh hoảng không ngớt, khuôn mặt khô héo hiện lên chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng cười khổ.

- Thượng Vũ, chúng ta đi thôi! Sáng mai tới đón tiểu thư, trở về tông!

Ánh trăng chiếu vào người, ánh sáng bạc trải dài trên mặt đất.

Trong một ngày, Man thành nho nhỏ phát sinh quá nhiều chuyện, khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.

Tuy được Đoan Mộc Tiểu Mạn trị liệu và cho uống đan dược nhưng mặt Tô Uyển Nhi vẫn vô cùng tiều tụy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tay ôm mặt, khóc không ngớt.

- Vân Chấp bà bà, không có việc gì chứ? Tỷ tỷ!

Tô Uyển Nhi nhỏ giọng khóc nức nở, thân hình gầy yếu không ngừng run rẩy.

Than nhẹ một tiếng, Đoan Mộc Tiểu Mạn ngồi vào mép giường, vỗ nhè nhẹ lưng Tô Uyển Nhi.