Chương 1738
Mấy người này bởi vì cung chủ không có có bất cứ động tĩnh gì, sớm không nhẫn nại được.
Vừa nghe đến động tĩnh, liền ngang nhiên đứng ở Trung Chấn hậu sơn tỉ mỉ quan sát, ánh mắt ngưng trọng.
- Gào gừ!
Tọa kỵ dưới chân hét dài không ngừng, thiên địa ầm vang, biểu hiện sự kiêng kỵ ở phía sau đỉnh núi.
Núi đồi chân trời nơi xa, sóng lớn biến ảo, vô số hàn khí xanh thẳm bốc lên.
Ánh mắt Cổ Nhạc hơi khép lại, nắm chặt Man Yêu Thú dưới người, trong lòng có chút không thể tin tưởng.
- Là cung chủ cùng Tô Dật ở phía trên sao?
Long Phá Sơn lắc đầu, hai mắt đục ngầu như mắt hổ cũng mở lớn, thấp giọng nói rằng.
- Lẽ nào cung chủ dẫn hắn đi Táng Thiên Hàn Địa?
Long Phá Sơn ngạc nhiên hỏi.
Cổ Nhạc phất ống tay áo một cái, gật đầu nói với cường giả Ngự Thiên cung phía sau.
- Mọi người Ngự Thiên cung nghe lệnh, hai ngày sau, đi U Châu trước, hoả tốc chuẩn bị, không thể làm lỡ chuyện.
- Vâng cung chủ.
Giáo chức trưởng lão cùng phổ thông trưởng lão phục hồi tinh thần lại, đương nhiên hiểu rõ ý của Cổ Nhạc, phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng đi về phía hai ngọn núi.
Táng Thiên Hàn Địa, tuyết bay trùng trùng điệp điệp.
Một thân ảnh màu xanh vạch phá tuyết trên không, vững vàng rơi trên đỉnh Táng Thiên, hàn thủy trăm năm đã bao phủ giữa hư không.
Trong chớp mắt lại bị một trận tuyết lớn bao trùm, tuyết đọng thật dầy, sáng long lanh trong suốt.
Tô Dật mừng rỡ vô cùng, vui mừng thốt lên:
- Thành công rồi sao?
Tuyết rơi đầy người Tô Dật, sắc mặt trắng bệch, thần tình rất kích động.
- Không sai, tiểu tử, ngươi vừa mới lĩnh ngộ, liền có thể có hiệu quả như thế, hồn kỹ này của ngươi thật bất phàm! Nếu như có thể thường xuyên luyện tập, vận dụng trong thực chiến, nhất định có thể trở thành một đại sát chiêu!
Thiết Hồn Mạch yếu ớt, thế nhưng trong lòng vẫn không kềm chế được, nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt chấn động ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào Tô Dật.
Tô Dật quay đầu, gãi gãi sau gáy mới phát hiện toàn bộ đỉnh Táng Thiên lần nữa lật lại phương hướng.
Tầng tuyết chồng lên nhau, Huyền Âm Ngũ Hành Trì đã tiêu tán, khắp nơi đều là khe rãnh sâu hoắm.
Phải biết rằng Tô Dật vừa mới đến đỉnh Táng Thiên, xém chút nhiệt độ lạnh cực hạn nơi đây làm chết cóng, hắn trải qua mấy ngày đã bắt đầu thích ứng được.
- Haizzz.
Tô Dật thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhìn vào bên trong, ngay lập tức nhíu mày, công kích như vậy đã khiến năng lượng linh hồn cùng nguyên khí năng lượng bị tiêu hao cực lớn.
Bằng vào thuộc tính nguyên khí của mình, hắn chỉ có thể miễn cưỡng thôi động mà thôi, bản thân hắn Nguyên Hoàng cảnh tứ trọng sử dụng vẫn cực kỳ quá sức.
Tuy không giống Huyết Hoàng Liệt Thiên được ăn cả ngã về không liều mạng đánh pháp, nhưng bây giờ Tô Dật cũng không bảo đảm có thể sử dụng được mấy lần.
May mà có Thái Hư Thần Hải vô cùng lớn, Tô Dật biết, nhờ có Thái Hư Thần Hải cung ứng, hắn mới có thể lĩnh ngộ hồn kỹ phát huy ra hiệu quả kinh người thế này.
- Ngươi mới vừa lĩnh ngộ được, còn chưa quá thuần thục, thử tiết kiệm sử dụng, khống chế năng lượng linh hồn thân cận đối với nguyên khí bên trong đan điền, nếu có thể làm được một lần hiệu quả, có thể giải phóng được mấy lần.
Dường như Thiết Hồn Mạch nhìn thấu tâm tư Tô Dật, nhẹ giọng nói.
- Chẳng qua một chiêu vừa rồi, lực công kích phải từ Hoàng Phẩm trở lên mới được.
Thiết Hồn Mạch trong lòng mơ hồ kinh ngạc, tiểu tử này năng lực lĩnh ngộ siêu quần, có thể nói biến thái, tự thân lĩnh ngộ hồn kỹ, đơn giản là thiên thư!
Quay đầu, Hồn Mạch khẽ gật đầu, bằng vào thực lực Nguyên Hoàng cảnh tứ trọng phát huy ra công kích linh hồn như vậy.
Chủ yếu cũng bởi vì Thủy Giáng Thiên Tinh cùng ánh sáng thần bí đắp nặn đan điền khí hải nên mới đạt được.
- Tiểu tử càng ngày càng mạnh mẽ, Thiên Phong Bài Vị chiến, ta cũng theo dính chút vinh quang.
Khóe miệng Thiết Hồn Mạch nhếch lên.
- Ta đã ở nơi này lĩnh ngộ mấy ngày, sao Đoan Mộc còn chưa trở về?
Trên đỉnh Táng Thiên, phong tuyết tràn ngập, mà Tô Dật chú trọng lĩnh ngộ cũng quên luôn thời gian.
- Đại khái năm ngày qua đi, hiện tại dưới chân núi là buổi tối.
Lần nữa, Tô Dật ngưng kết thủ ấn, ngồi xếp bằng lần thứ hai, bắt đầu điều vận nguyên khí, đưa bàn tay chậm rãi xẹt qua một cái đại chu thiên, lại lần nữa chậm rãi rũ xuống.
- Còn có một chút thời gian, ở nơi này chờ nàng trở lại, mặt khác do Ngự Thiên kiếm ý còn chưa lĩnh ngộ, cũng may còn có chút thời gian!
Tô Dật thì thầm.
- Ngươi không muốn sống sao? Ngự Thiên kiếm ý này ngưng kết ý chí linh hồn mấy chục cung chủ Ngự Thiên, là đúng binh khí vũ khí chấp niệm sau cùng, một người tu vi Nguyên Hoàng cảnh như ngươi nói lĩnh ngộ liền lĩnh ngộ sao? Ngươi mới vừa tiêu hao nhiều năng lượng như vậy, hay là nên tiết kiệm bớt khí lực đi.
Thiết Hồn Mạch hét lớn một tiếng.
Đêm đến, Tô Dật vẫn ở trên đỉnh Táng Thiên lĩnh ngộ một cách quen thuộc kỹ xảo năng lượng linh hồn thân cận nguyên khí.
Trong đêm tối, Ngự Thiên cung đèn đuốc sáng trưng, trên dưới vô cùng nhộn nhịp, mỗi người đều vì hai ngày sau đến U Châu mà chuẩn bị.
Mà thời gian trôi nhanh như nước chảy, mặt trời lên rồi xuống, Tô Dật dần dần tiến nhập vào trong cảnh đẹp tu luyện lĩnh ngộ, băng lam huyền ảo phức tạp tỏa ra hào quang rực rỡ.
Tô Dật ngồi đó như đặt mình vào một mảnh mộng ảo, hắn bắt đầu hồi tưởng lại mỗi câu nói của Đoan Mộc Tiểu Mạn, dần dần bản thân hắn tiến vào thế giới băng sương huyền ảo.
- Phẩm chất linh hồn thủy tướng cùng hỏa tướng của mình cao như thế, không biết ở đâu có cực hạn thuộc tính hỏa như cực hạn ở Táng Thiên Hàn Địa?
Lục lọi, tìm kiếm, bên trong não hải tựa như cực kỳ rõ ràng, trong nháy trở nên cực kỳ mông lung, không thể nắm lấy.
Bên trong không gian mờ mịt, trong lòng Tô Dật có chút kinh hãi, đột nhiên, Tô Dật cảm giác được quanh thân tăng thêm một tầng cảm giác thuộc tính thủy.
Nhìn bên trong tâm hồn, ánh sáng Thiên Nguyên Yêu Hồn của hắn khá u ám, nhưng tản ra ánh sáng thần bí.
Mà ánh sáng thần bí quay chung quanh người vô hình tăng thêm một tầng gông cùm xiềng xiếc, cực kỳ yên ổn.
Một giây kế tiếp, cảnh tượng hắn bên trong Thần Kiếm môn lĩnh ngộ kiếm ý không trọn vẹn, lại xuất hiện trước mắt Tô Dật.
Ý cảnh như thế này chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra, loại cảm quan kỳ diệu kia làm cho Tô Dật chìm đắm trong đó.
Tuyết bay ngập trời, khắp nơi mờ mịt, băng tinh quanh thân không ngừng bay xuống quay xung quanh Tô Dật, giống như vật sống biết nghe lời, trên dưới tung bay.
Hành trình chuyến này đến Ngự Thiên cung thật không tệ, có thể đo lường phẩm chất linh hồn, mà hắn cũng thu được Bạch Giao Thần lực cùng hồn kỹ thuộc về riêng hắn.
Tuy là không có trâu bắt chó đi cày, sử dụng Táng Thiên Thiên Điệt Thủ không quá thuận buồm xuôi gió.
Thế nhưng phối hợp với khí tức Đế Tước cùng Kim Long trên người hắn, ngoại trừ Hỗn Nguyên Chí Tôn Công cùng với Thiên Nguyên Yêu Kinh còn có một con bài chưa lật.
Tự đây, Tô Dật mới chân chính cảm giác được bắt đầu bắn vọt lên Nguyên Tông cảnh.
Không tu luyện linh hồn ở tầng này, Nguyên Tông cảnh mênh mông vô phương, làm cho Tô Dật thực sự khó có thể tìm được phương hướng.
Thiên Phong Bài Vị chiến, sẽ trở thành bước ngoặc chuyển biến to lớn trong đời Tô Dật, không riêng gì tuấn kiệt khắp lục lục tam châu nhất hải, còn có cổ lão thế gia trong truyền thuyết.
Tâm tư như cánh dài mọc ra, không ngừng bay về phía chân trời nơi xa, nặng nề mịt mờ, Tô Dật bắt đầu tiến vào giai đoạn lĩnh ngộ tuyệt diệu.