Chương 1739
Lại một ngày trôi qua, ngày mai chính là ngày chuyển đến U Châu.
Trên Táng Thiên lại có tuyết đọng kéo dài, không nhìn ra chút dấu vết Tô Dật đã từng tu luyện.
Mà bên trong một tầng hơi nước tỏa sáng xanh thẳm như ẩn như hiện, Tô Dật giống như một vị thần.
Màn đêm lại buông xuống, trăng sáng treo cao, thiên địa xa tắp.
Bầu trời đêm trên Táng Thiên cực kỳ rộng rãi, khắp nơi loé lên ánh sáng ngôi sao như bàn cờ.
Tô Dật dưới sự thúc dục của Thiết Hồn Mạch, dần dần mở hai mắt ra, trải qua thời gian dài tu luyện cùng khôi phục khiến thần sắc cả người hắn trở nên rất có tinh thần.
Nguyên khí không ngừng cuồn cuộn lao nhanh bên trong Thái Hư Thần Hải, kinh mạch hùng hậu đã khôi phục như lúc ban đầu, thân thể ấm áp, không hề e ngại nhiệt độ cực hạn này.
Ánh trăng tỏa sáng, Tô Dật có thể trông thấy một vòng bóng hình xinh đẹp đứng bên cạnh núi, ngân hoa rơi xuống, áo bào tung bay, là một nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ, thanh nhã giống như băng sương.
Dưới bầu trời đêm, Đoan Mộc Tiểu Mạn lộ ra vẻ tĩnh mịch xinh đẹp, không mang chút khói lửa nhân gian, da thịt sáng long lanh.
Bóng hình xinh đẹp đang trầm tư, rõ ràng là Đoan Mộc Tiểu Mạn từ Man thành trở về, tóc xanh bay múa trong gió.
- Hay là không nên nói với hắn chuyện của Tô Uyển Nhi! Hắn bản tính xúc động, khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện gì đó.
Trong lòng Đoan Mộc Tiểu Mạn đưa ra chủ ý, nghe tiếng gọi ầm ĩ vui vẻ của Tô Dật phía sau.
- Sư phụ, người về rồi!
Tô Dật nhìn bóng hình xinh đẹp phía xa, một bước liền vọt tới bên người Đoan Mộc Tiểu Mạn, trên mặt tràn ngập vẻ kích động.
Nhờ ánh trăng, khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc của Đoan Mộc Tiểu Mạn mang theo chút bi thương, trên người có tầng hơi nước, đứng yên thật lâu.
Thấy Đoan Mộc Tiểu Mạn không để ý tới mình, Tô Dật nhẹ nhàng nhìn về phía Thiết Hồn Mạch hỏi.
- Sư phụ trở về từ lúc nào?
- Ta cũng không biết, hiện tại công lực của nàng trên ta, ta cùng ngươi ngưng thần tĩnh khí, làm sao biết được?
Nhìn thấy bộ dáng của Đoan Mộc Tiểu Mạn, Tô Dật tự nhiên biết chuyến đi tới Man thành lần này không được thuận lợi, nhưng cũng không tiện đặt câu hỏi.
- Sư… sư phụ, ngày mai là Thiên Phong Bài Vị chiến, ta đã chuẩn bị sẵn sàng!
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng lên tiếng, nói với Tô Dật:
- Hồn kỹ của ngươi có chút tiến bộ, trên đường đi còn phải lĩnh ngộ nhiều nữa mới có thể tiến bộ hơn.
Tô Dật nhẹ gật đầu, thấy Đoan Mộc Tiểu Mạn không có chút vui vẻ với sự tiến bộ của mình, ngược lại lông mày xinh đẹp lại nhíu chặt.
Cũng không dặn dò gì với Thiên Phong Bài Vị chiến ngày mai, trong lòng hắn có chút gấp gáp, tìm đề tài nói chuyện.
- Sư phụ, lần này người về Man thành có gặp người Thánh Sơn không?
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ gật đầu, kể lại chuyện trên đường cho Tô Dật, cứu Tô gia khỏi hoả hoạn, tiêu diệt người Thánh Sơn.
- Cái gì? Thánh Sơn dám đốt đại viện Tô gia?
Nhất thời, một luồng lửa giận ngút trời xuất hiện, huyết dịch trong cơ thể sôi trào giống như lửa xông lên trời.
Hai con ngươi Tô Dật đỏ thẫm, giống như một con dã thú lao nhanh trong đêm khuya tối tăm, gào thét không ngừng, kêu gào bốn phía.
Hai tay trong nháy mắt bốc lên một vòng xoáy lửa đỏ, trong đêm tối bộc phát ra viêm hoả ngập trời không gì sánh kịp!
- Xì xì!
Toàn thân chấn động, thân hình Tô Dật bắt đầu run rẩy, bởi vì tức giận mà trở nên phẫn hận vô tận, phảng phất một giây sau muốn vọt tới Thánh Sơn quyết một trận tử chiến.
Đoan Mộc Tiểu Mạn xoay người lại, lạnh lùng nhìn Tô Dật, trong nháy mắt từ đầu tới chân hắn đều bị tạt một chậu nước lạnh.
- Rất tức giận sao? Muốn giết tới Thánh Sơn, muốn bọn hắn chết ngay bây giờ sao?
Đoan Mộc Tiểu Mạn từ tốn nói.
- Người có ý gì?
Tô Dật đang tức giận vô tận nhìn mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn, bốn mắt nhìn nhau, phát lạnh, vô cùng sáng chói bỏng mắt.
Bây giờ Đoan Mộc Tiểu Mạn có thể nhìn thấy lửa giận ngập trời trong đồng tử hắn, lại càng chắc chắn không thể nói chuyện về Tô Uyển Nhi cho hắn.
- Ta sẽ thay ngươi chăm sóc người Tô gia, thay ngươi bảo hộ Bát quản gia, thay ngươi đảm bảo cho đại viện Tô gia. Nhưng ngày mai là Thiên Phong Bài Vị chiến, giờ ngươi xúc động như thế sẽ dễ dàng rơi vào bẫy, ta không có ở đó, ai có thể bảo vệ được ngươi?
Lời nói của Đoan Mộc Tiểu Mạn khiến Tô Dật nháy mắt tỉnh lại, Thánh Sơn làm như thế đơn giản là muốn hắn tự chui đầu vào lưới, tức giận xông tới sẽ trúng kế bọn hắn!
- Mọi chuyện đều không đơn gian, ta từ trong đám người Thánh Sơn biết được chuyện tiêu diệt Lý thị lần trước không hề tầm thường! Thuỷ Thao Thiên Tinh Nguyên trong cơ thể ngươi danh chấn thiên trạch, nghe đồn là thần chỉ Trấn Thiên sử dụng, linh khí biến ảo, từ trước tới nay là vật các đại thế gia tranh đoạt! Thánh Sơn hơn phân nửa cũng tham dự trong tranh đấu thế gia Trấn Thiên thạch. Nói cách khác ngươi mang theo bí mật Thuỷ Thao Thiên Tinh, nếu như tiết lộ ra ngoài, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, lọt vào sự vây công của tất cả mọi người!
- Thì ra Thất Thiên Tinh được gọi là Trấn Thiên Thạch, cũng coi là chuẩn xác, Thất Thiên Tinh này lấy từ linh khí thiên địa, vốn là vật thần chỉ. Chuyện quá xa rồi, nói không chừng thật là lấy ra Trấn Thiên dùng!
Thiết Hồn Mạch cười nhẹ nói.
- Lão Thiết cũng biết sao?
Tô Dật thấp giọng hỏi.
Tô Dật khẽ trầm ngâm, nói với Đoan Mộc Tiểu Mạn:
- Toàn bộ người Thánh Sơn đều biết chuyện Thuỷ Thao Thiên Tinh này sao?
- Ta chỉ biết người hại Tô gia cùng vây quét Lý thị lúc trước chính là cùng một đám người, đều là Đại Thánh Tử Thánh Sơn, Uý Trì Trường Phong!
Tô Dật khẽ híp mắt, trong ánh mắt toát ra sát ý vô tận lạnh thấu xương, cắn răng uất hận nói:
- Uý Trì Trường Phong! Ta nhớ kỹ ngươi, có một ngày ta sẽ khiến ngươi quỳ gối trước mặt của ta!
- Có được chí khí thế này rất tốt, vậy trước tiên phải cam đoan ngươi có thể sống sót trong Thiên Phong Bài Vị chiến, không được xúc động, cậy mạnh cũng cần có một ít sức lực mới được.
Trong ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn lần đầu tiên chợt hiện lên vẻ lo lắng, so với dưới đáy Đoạn Kiếm hải, Đoan Mộc Tiểu Mạn càng thêm lo lắng hơn về Tô Dật.
Chậm rãi nhìn về tuyết lớn vẫn tung bay phía sau, Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ trầm ngâm trong lòng,
- Kình Thiên biến mất nhất định cũng có liên quan tới thế gia!
Suy nghĩ hồi lâu, hai người không nói gì, Tô Dật nhẹ giọng cười cảm thán.
- Chuyện tới bây giờ, Tô Dật ta có gì phải sợ! Núi đao biển lửa đều tới, từ Man thành tới Trung Châu lại tới Hỗn Loạn vực, tới Ngự Thiên cung bây giờ, có lần nào không phải mạo hiểm vô cùng cơ chứ?
Dưới ánh trăng, Đoan Mộc Tiểu Mạn cười ôn nhu nói.
- Đêm nay ngươi trở về Tô gia nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai đi tới U Châu! Lạc Vô Nhai chờ ngươi ở trận truyền tống!
Vừa dứt lời, Đoan Mộc Tiểu Mạn hoá thành một luồng băng tinh tiêu tán trong ngân huy mênh mông.
Bầu trời đầy sao, bóng hình xinh đẹp không dấu vết, chỉ còn lưu lại một chút hương thơm nhàn nhạt trong không trung.
Chỉ còn mình Tô Dật trên đỉnh núi, trong lòng âm thầm trầm xuống, bên trong mày kiếm hiện lên một chút dứt khoát, sau đó cũng đi về phía Tô gia.
Vì trấn an Tô Vân Thiên, Tô Dật chỉ nói hắn tới Thánh Sơn chỉ vì Liễu Nhược Hy, chỉ muốn nhìn thử mình tới Thánh Sơn có thể trở về hay không,
Lúc này mới mơ hồ bỏ đi ngờ vực vô căn cứ của người Tô gia.
Tô Dật ngủ một mình, ánh mắt lại không hề nhắm, trong ánh mắt đen kịt hiện lên ánh sáng rạng rỡ.