← Quay lại trang sách

Chương 1740

Xem ra nàng vẫn không tìm được lão tiền bối, không phải lão tiền bối bị cường lực cấm chế sao? Vậy hắn có thể đi đâu?

- Đây mới là vấn đề, ta đoán hơn phân nửa là người hạ cấm chế kia mang hắn đi!

Hồn Mạch Thú phân tích cho Tô Dật.

Được Thiết Hồn Mạch nhắc nhở, Tô Dật trong nháy mắt liền ngồi dậy, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.

- Thế gia tranh đoạt Trấn Thiên Thạch đã có từ lâu, ngay cả Thánh Sơn cũng tham dự trong đó, sau khi ta cầm Thuỷ Trấn Thiên Thạch đi, Thánh Sơn dẫn dụ ta xuất hiện ở Man thành là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng lại cùng một thời gian tiền bối biến mất, cái này không bình thường, chỉ có thể nói rõ thế lực lúc trước mang lão tiền bối đi còn lợi hại hơn Thánh Sơn, thực lực kia chỉ có thể là thế gia.

Tô Dật cẩn thận suy tính trong đầu.

Lập tức trong mắt xuất hiện hoả diễm, cắn răng nói:

- Thế lực đỉnh cấp Thánh Sơn gì chứ, cũng chỉ là đối phó ta cùng Ngự Thiên cung cướp đoạt Thuỷ Trấn Thiên Thạch mà thôi, còn thiết kế loại thủ đoạn hạ lưu này dụ ta mắc câu! Thế gia cũng chỉ như thế, đều là một đám bỏ đi ra vẻ đạo mạo!

Tô Dật không ngừng gào thét trong lòng, ánh mắt hung tàn phảng phất như muốn bắn thủng cửa sổ.

Lập tức Thiết Hồn Mạch an ủi vài câu, Tô Dật dần dần tỉnh táo lại.

- Ngày mai tới U Châu, mới tới đất khách vẫn nên hạ mình một chút. Một ngày nào đó ta sẽ huyết tẩy Thánh Sơn, tìm được Đoan Mộc Kình Thiên cho sư phụ!

Nói xong Tô Dật dần bình tĩnh lại từ trong lửa giận.

Nghĩ tới đến U Châu có thể gặp Vân Tinh, trong lòng Tô Dật mơ hồ có thêm mấy phần chờ mong.

- Xì xì!

Việc này không nên chậm trễ, Tô Dật ngồi xếp bằng trong phòng, lần nữa dẫn hồn kỹ vừa lĩnh ngộ ra, ngưng kết thủ ấn, hai mắt nhắm chặt.

Quanh thân bao phủ một tầng ánh sáng lam sắc nhàn nhạt, cả ngươi như phủ thêm một gợn sóng thật sâu.

Một đêm nhanh chóng qua đi, mặt trời chiếu vào đầu, kim quang buông xuống, tất cả người Ngự Thiên cung đã mong mỏi cùng trông mong đứng ở trạm truyền tống.

Trời sáng choang, bên cạnh trạm truyền tống, Ngự Thiên cung đã có rất nhiều người.

Cổ Nhạc cung chủ lãnh đạo người phân cung cùng nhau đi tới, còn có tất cả trưởng lão từ tứ phẩm cao cấp trở lên lặng im chờ đợi.

Quân Hạo Thiên thì đứng bên cạnh Cổ Nhạc cung chủ, một đám đệ tử Ngự Thiên cung phía sau đều nhao nhao xì xào bàn tán, cực kỳ tự hào vì có thể được chọn tham gia Thiên Phong Bài Vị chiến.

Trong mắt không ngừng hiện lên ánh sáng tự hào, từng người thần sắc kích động, chờ mong không thôi.

Long Phá Sơn nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nỉ non với Lạc Vô Nhai.

- Chắc hẳn ai cũng biết chuyện Hạo Thiên được Thái Thượng trưởng lão Lâm Tiêu nhận làm đệ tử! Haizzz, Tô Dật thật hào phóng!

Khuôn mặt Lạc Vô Nhai co rúm, thấp giọng không nói, mà khoé mắt Niếp Song Tuyệt bên cạnh lại khẽ động, chỉ về đằng trước nói:

- Thiên chất tiểu tử Quân Hạo Thiên này không tệ, Thái Thượng trưởng lão coi trọng cũng không có gì lạ. Nhưng Tô Dật bái Cung chủ làm sư phụ, đây chẳng phải tốt hơn sao?

- Rất có khả năng!

Trong mắt Long Phá Sơn loé lên tinh quang, nhớ lại động tĩnh to lớn trên bầu trời hai ngày trước, như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.

Mà nơi xa có một luồng hoả quang bay tới, Tô Dật đã đi tới bên cạnh trạm truyền tống.

- Cổ Nhạc cung chủ, các vị đợi lâu rồi!

Bọn người Cổ Nhạc vừa thấy Tô Dật, trong mắt liền hiện hàn quang, Cổ Nhạc cao giọng.

- Không muộn, không muộn, vừa kịp lúc!

Nhìn Tô Dật từ trên xuống dưới, mọi người liền lộ ra vẻ kinh ngạc, đều phát hiện khí chất uy áp trên người Tô Dật có biến hoá, nhưng lại không biết biến hoá ở chỗ nào.

Mà Quân Hạo Thiên một bên cùng tất cả đệ tử dự thi phía sau đều đưa mắt nhìn về phía Tô Dật.

Lúc này đại danh của Tô Dật đã to rõ như Đoan Mộc Kình Thiên năm đó, thanh danh hiển hách.

Số lớn người cùng tuổi chưa từng tham gia thi đấu Ngự Thiên Hồn đều cẩn thận từng li từng tí nhìn chằm chằm Tô Dật, khẩn trương vô cùng, cổ họng nhấp nhô.

Hăng hái sải bước, khuôn mặt Tô Dật mỉm cười tiêu sái đi tới, một thân trường bào màu xanh tung bay sau người.

Mày kiếm giương cao, mang theo vài phần tà khí lẫm liệt, uy áp tà dị trong nháy mắt trấn áp mọi người không thể thở nổi.

Vào lúc Tô Dật muốn nói chuyện, Quân Hạo Thiên lập tức tới gần, khoé miệng hưng phấn nở nụ cười rực rỡ.

- Tô Dật, bài vị chiến lần này ta sẽ đấu một trận với ngươi!

Tô Dật vô cùng chấn kinh nhìn Quân Hạo Thiên, uy áp tứ phẩm trung cấp cường thịnh hơn rất nhiều so với mấy ngày trước đây.

Thầm nghĩ tới chắc chẳn là được cường giả chỉ điểm, ngắn ngủi mấy ngày lại có biến hoá mạnh như thế.

- Được! Ngự Thiên cung bắt đầu từ ngươi xuất chiến, nhất định có thể lấy được thành tích tốt! Xem ra ngươi đã có được kỳ ngộ!

Quân Hạo Thiên có chút xấu hổ, thấp giọng nói:

- Hôm trước trên đài trường lão Lâm Tiêu đã chính thức thu ta làm đồ đệ, chuyện này phải cảm ơn ngươi!

Nói xong khoé mắt Quân Hạo Thiên khẽ phiếm hồng, Tô Dật cười sảng khoái một tiếng, vỗ bả vai Quân Hạo Thiên, bỗng nhiên nghe được một tiếng vang sau lưng!

- Ầm ầm!

Băng tuyết phía sau nổ vang, khiến bông tuyết xung quanh không gian nhanh chóng tán ra bốn phía, Tô Dật kinh ngạc xoay đầu lại.

Sau khi băng tuyết ngưng tán, vô số làn gió mang theo uy áp phô thiên cái địa nhanh chóng trùng kích vào trong lòng của mọi người.

Bên trong ánh sáng màu xanh lam chậm rãi xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, một đôi mắt giống như xen lẫn hơi nước, tay áo tung bay.

Sau khi kim quang chiếu rọi làm lòng người kinh hãi tiêu tán, tất cả người cưỡi trên Man Yêu Thú tọa kỵ đều nhào xuống, vội vàng hành lễ hô to.

- Bái kiến cung chủ!

Đoan Mộc Tiểu Mạn sâu kín nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Tô Dật, lập tức thản nhiên nói.

- Tối hôm qua Cổ Nhạc đã sắp xếp xong hết chưa?

Cổ Nhạc nhẹ gật đầu, trường bào hơi bay khẽ nói:

- Đều sắp xếp thoả đáng, lần này Thiên Phong Bài Vị chiến nhất định có thể thuộc về Ngự Thiên cung, mang tới tin tức tốt cho cung chủ!

- Không cần, ta sẽ đích thân đi xem, tới U Châu, mọi người nghe theo sự an bài của Cổ Nhạc!

- Vâng!

Mọi người bật thốt trả lời, vừa nói xong liền cảm thấy vô cùng chấn động!

- Cái gì? Cung chủ tự mình dẫn đội đi tham gia Thiên Phong Bài Vị chiến?

Con mắt Long Phá Sơn mở thật lớn.

Khiếp sợ còn có Tô Dật, nhưng trong lòng lại vui vẻ, có Đoan Mộc Tiểu Mạn tham gia, trong lòng của hắn cũng có thêm mấy phần yên ổn.

- Hẳn là đi tìm nơi Đoan Mộc Kình Thiên ngã xuống! Nếu quả thật là do thế lực mạnh hơn cả Thánh Sơn mang hắn đi, vậy ngươi muốn làm sao?

Thiết Hồn Mạch cũng nhìn ra ý đồ của Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Nghĩ tới đây, tâm Tô Dật dần dần trầm xuống, ngón tay khẽ gõ cằm.

- Dù vậy ta cũng phải giúp nàng!

Ánh mắt dời khỏi nơi mọi người rời đi, tất cả mọi người đều tự giác nhường ra một con đường cho Đoan Mộc Tiểu Mạn, sau đó thân hình Đoan Mộc Tiểu Mạn biến mất ở trong ánh sáng truyền tống.

Tất cả mọi người theo đó từng người một tiến vào quỹ đạo trạm truyền tống.

Tô Dật là người cuối cùng đứng trên trạm truyền tống, hắn phát hiện Ngự Thiên cung lần này, ngoài cung chủ, phó cung chủ cùng giáo chức trưởng lão mới nhậm chức ra.

Còn có ba mươi cường giả trưởng lão tứ phẩm trung cấp trở lên cùng mười tứ phẩm cao cấp.

Mà trong đội ngũ dự thi do Quân Hạo Thiên dẫn đầu còn có mấy cường giả hơi lớn tuổi tứ phẩm sơ cấp, còn lại đều là tam phẩm cao cấp.

Xem ra Ngự Thiên cung lần này thật là đầy đủ sức mạnh, có vẻ cực kỳ coi trọng Thiên Phong Bài Vị chiến! Tô Dật nhẹ nói.

- Đi thôi! Chúng ta cũng tới U Châu nhìn thử! Đám người đại ca sợ là cũng chờ tới sốt ruột rồi!

Tô Dật mỉm cười đứng trên trạm truyền tống, hào quang nhàn nhạt dần bao phủ hắn, cảnh tượng trước mắt dần bắt đầu mơ hồ.