Chương 1741
Khi Ngự Thiên thần nữ Đoan Mộc Tiểu Mạn nói muốn theo Ngự Thiên Cung tới U Châu, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy khiếp sợ.
Sau vài thập niên rồi, Đoan Mộc Tiểu Mạn mới lần nữa xuất sơn!
Nhớ năm đó, uy danh của Kình Thiên Nhất cùng Ngự Thiên thần nữ vang vọng cả đại lục, không có ai không biết, không ai không hay.
Lần này mọi người của Ngự Thiên Cung đi tham gia Thiên Phong Bài Vị chiến, nghe nói tới tin tức này thì lập tức cảm thấy mừng rỡ, trên khuôn mặt tỏa ra sự khó tin và tự tin ngất trời.
Tin rằng, tin tức như thế sau khi Ngự Thiên Cung đến U Châu cũng sẽ làm khiếp sợ tất cả võ tu của lục lục tam châu nhất hải.
Cùng lúc đó, từ trong miệng của Lạc Vô Nhai, biết Thánh Tôn cũng muốn đi U Châu tham gia Thiên Phong Bài Vị chiến.
Cả Cổ Nhạc và Tô Dật đều giận tái mặt, bây giờ Thánh Sơn là kẻ địch chung của bọn họ, nhất cử nhất động của bọn họ đều sẽ quyết định tính nghiêm trọng của sự việc.
Thánh Tôn tham gia Thiên Phong Bài Vị chiến là có mục đích gì! Là nhằm vào Ngự Thiên Cung hay là Tô Dật?
Đến lúc đó nếu sinh ra mâu thuẫn thì có nên khuếch trương nó không? Hay là nên ẩn nhẫn?
Người người của Ngự Thiên Cung đều cảm thấy bất an, chỉ có thần thái của Đoan Mộc Tiểu Mạn là tự nhiên, không hề bận tâm tới, chỉ nhàn nhạt nghe mọi người phân tích rõ ràng mạch lạc.
Nhìn vẻ mặt cùng thái độ thờ ở của Đoan Mộc Tiểu Mạn, tất cả mọi người mơ hồ phỏng đoán rất nhiều hướng.
Có người trong lòng suy nghĩ: “Có cung chủ mạnh như vậy đi cùng, thật sự là không cần phải sợ ai hết!
Từ đầu tới cuối, Tô Dật cũng không nói gì với Đoan Mộc Tiểu Mạn, cũng không cố tình tham gia vào việc thảo luận của Ngự Thiên Cung, chỉ có điều ánh mắt không tự chủ được mà nhìn quanh Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Còn Đoan Mộc Tiểu Mạn vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với Tô Dật, bên cạnh nàng vẫn luôn có Phân cung cung chủ cùng Cổ Nhạc vây quanh, căn bản là không rảnh nhìn về phía Tô Dật, thậm chí còn không thèm liếc cái nào.
Dần dần đi lên con đường tới U Châu, Tô Dật chán đến chết, hái một cái lá bên đường ngậm trong miệng, cảm giác đắng nhàn nhạt làm Tô Dật mừng rỡ.
Vừa lúc rảnh rỗi suy nghĩ tới Thiên Phong Bài Vị chiến.
- Tiểu tử, ngươi biết quy tắc của Thiên Phong Bài Vị chiến không? Cả một đường đều không thấy ngươi để tâm tới chuyện này!
Thiết Hồn Mạch nhẹ giọng nói.
Tô Dật gật đầu, cầm Thiên Phong lệnh trong ngực ra, nói:
- Chuyện này ta mới nghe được Tạ Vô Hư Trưởng lão nói tới địa điểm và thời gian diễn ra Thiên Phong Bài Vị chiến lần này thôi, còn quy tắc chắc cũng giống lần trước Tạ Vô Hư trưởng lão nói.
- Có Lạc cung chủ dẫn dắt, thời gian và địa điểm chắc chắn không sai được, danh sách và quy tắc cụ thể thì phải đợi tới nơi mới biết được.
Thiết Hồn Mạch nhàn nhạt nói:
- Aiz, lần này coi như là đi theo ngươi xem thử xem trên đại lục này, người trẻ tuổi có tài nghệ như thế nào!
- Nếu như rất thấp thì sao?
Tô Dật nghiêng đầu nhìn chằm chằm mọi người của Ngự Thiên Cung ở trước mặt, khẽ cười nói.
- Thấp cũng là chuyện bình thường thôi, với tài nghệ này, là chỗ của ta thì ta có thể hạ được một bó lớn.
Tô Dật không khỏi nguýt một cái, từ khi mình tự tu võ tới nay, cho tới giờ đều đối kháng vượt cấp, gặp rất ít đối thủ cùng cấp bậc.
Cho dù là đối thủ vô cùng cường đại hầu như đều có thể bằng vào thiên phú và cơ duyên để chiến thắng, chuyện này lại bị Thiết Hồn Mạch nói một cách dễ dàng đơn giản như vậy!
- Ta đang nói thật đó, tốc độ phát triển của ngươi ở đại lục này đã coi như cực kỳ siêu quần rồi, thiên phú cũng không tệ lắm, nhưng còn một đoạn đường rất dài phải đi!
Tô Dật hung hăng vung nắm tay lên, khí độ bướng bỉnh tỏa ra làm huyết ý cuộn trào mãnh liệt, nói:
- Được! Chỉ mong ngươi đừng có luân hồi quá nhanh! Cứ theo sát ta, ta sẽ đến nơi ngươi nói xem thử! Để ngươi phải cúi đầu xưng thần với ta!
Thiết Hồn Mạch cười khan một tiếng, nhẹ nói năm chữ:
- Trước tiên trở thành người đứng đầu của Thiên Phong đi!
- Người đứng đầu Thiên Phong!
Có nghĩa là trở thành người đứng đầu của Thiên Man đại lục, từ đứng đầu Vạn Kiếm tới đứng đầu Thánh Vũ, đứng đầu Thánh Vũ rồi tới đứng đầu đại hội Liên Minh.
Tô Dật đã thành thói quen khi trở thành người đứng đầu, cũng quyết không cho phép có người siêu việt hơn mình trong võ đạo.
Cho dù là có điều kiện, cho dù người đó có thiên phú cao hơn mình, hoặc tuổi tác lớn hơn mình đều không thể!
Đây là thứ Tô Dật nắm độc quyền trong võ đạo.
Từ khi bị phán là thiên tư Tạp Dịch, ý chí chiến đấu trong lòng Tô Dật vẫn luôn chưa bao giờ tắt.
Thái độ của Thiết Hồn Mạch càng kích thích ý chí của Tô Dật hơn, Tô Dật dần ngẩng cằm lên, trong ánh mắt hiện lên từng tia sáng quắc.
Đôi mắt yếu ớt nhanh chóng nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn ở phía trước.
- Tiểu tử, rất có chí khí!
Thiết Hồn Mạch mỉm cười, nhẹ nheo cặp mắt ở trong huyền quan.
Nằm bên trong huyền quan, tham lam hấp thu lợi ích mà Huyền Linh Thần Mạch mang tới.
Ý chí chiến đấu vô cùng dồi dào giống như nham thạch đang nóng cháy, cuộn trào mãnh liệt, nóng hổi cuồn cuộn trào dâng trong huyết mạch, xương cốt cả người như đang cùng rung động.
Bước chân bước đi mạng theo sự phong trần, gió thổi làm thanh sam của Tô Dật bay bay, tay áo phần phật.
Như một tiếng sấm giữa trời, lúc này ý chí chiến đấu của Tô Dật bị Thiết Hồn Mạch nháy mắt kích thích tới cực hạn.
Uy áp như vậy làm cho Đoan Mộc Tiểu Mạn ở phía trước nhẹ nhàng nghiêng đầu một chút, sau đó lại không nhìn nữa.
- Đến rồi! Đã đến U Minh thành!
Lạc Vô Nhai nói với một đám cường giả của Ngự Thiên Cung ở phía sau, chỉ về cửa thành cao lớn ở phía trước, rồng bay phượng múa, ba chữ to “U Minh thành được viết theo kiểu hơi tùy tiện! Sau đó xoa râu mỉm cười.
Phần lớn người trong Ngự Thiên Cung đều là lần đầu tiên tới U Châu, Lạc Vô Nhai trên đường cũng đã giới thiệu rất nhiều.
U Châu, một trong lục lục tam châu nhất hải, nổi danh sánh ngang với Vân Châu.
Địa thế của Vân Châu cao kinh sợ, có khoảng cách đáng kể với Trung Châu cùng các đại lục khác, thế nhưng rất nhiều nơi trong Vân Châu có linh khí đầy đủ, năng lượng thiên địa tràn đầy, sản vật phong phú, địa linh nhân kiệt.
Đồng thời cũng bởi vì vị trí hẻo lánh lại có địa thế cao, có khoảng cách khá xa với đại lục trung tâm, nhiều chỗ trên Vân Châu hung hiểm cùng xuất hiện bí cảnh thiên nhiên.
Là người thanh tu cùng thế lực thứ ba thuê binh đoàn, tán tu mạo hiểm tham gia tình nguyện khám phá.
U Châu thì lại khác, so với Vân Châu hay các đại lục khác, nơi đây địa thế tuy không cao nhưng lại cực kỳ gần với Thiên Lan hải vực, là giải đất bên bờ của lục lục tam châu nhất hải.
Nghe đồn U Châu là đất cằn sỏi đá của thời đại viễn cổ, sau khi trải qua đại kiếp thời thái cổ, đại lục phân chia lợi ích mới dần dần bởi vì võ đạo mà hưng thịnh, phồn vinh.
Hỗn Loạn vực là do con người tạo nên loạn, còn ở trong đó thì bởi vì Man Yêu thú mà loạn.
Nơi đây nhiều Man Yêu thú thuộc tính thủy, mộc, thổ, phong.
Bay trên bầu trời, đi lại trên đất đều có thể huyễn hóa thành Man Yêu thú, số lượng lớn, hình thái rộng số một trong các đại lục.
Chính vì nguyên nhân đó, trên U Châu, thế lực đỉnh cấp nhất chính là Phục Yêu Môn.
Phục diệt yêu thú, thao túng Man Yêu chính là vũ kỹ độc môn của Phục Yêu Môn, nguyên khí của Phục Yêu Môn khi hóa hình càng là tạo nghệ sau khi sử dụng nguyên đan của Yêu thú và may mắn mới có được.
U Minh thành chính là thành trì lớn nhất của Phục Yêu môn, cũng là nơi tổng tông của Phục Yêu Môn, Thiên Phong Bài Vị chiến lần này chính là cử hành ở đây.
Khi nghe tới Phục Yêu môn, khóe mắt của Tô Dật còn lóe lên sự lười biếng, nhẹ rên một tiếng.