← Quay lại trang sách

Chương 1742

Phục Yêu Môn, hừ! Nam Cung Hàn Qua, còn cả bảo rương thần bí, chỉ cần hai thứ này đã đủ để Phục Yêu Môn tự dồn mình vào chỗ chết rồi!

Nhẹ lắc đầu rồi hơi nhún vai, mày kiếm của Tô Dật rung lên, thấp giọng lẩm bẩm:

- Xem ra, lần này phải đối đầu hơi nhiều trong Thiên Phong Bài Vị chiến rồi đây! Thánh Sơn, Phục Yêu Môn!

Xa xa quan sát, bên trên cửa thành thật cao có khắc một con Man Yêu Ngưu Đầu cực to, như đang tung bay lên trời.

Hai tròng mắt hung hãn như xích hỏa huyết hồng, tựa như có thể nhìn bao quát tất cả người trong U Minh thành.

Cả bức tường thành nối liền liên miên mấy ngàn thước, khí độ cuồng dã tràn ngập vân tiêu.

Tường thành đều là do huyền thiết đen nhánh chế tạo thành như mang mây đen thiên sắc trên đỉnh đầu, bầu không khí đè nén trong nháy mắt dội thẳng vào tâm hồn mọi người.

Tỉ mỉ đnáh giá, từ trên Huyền Thiết Ngưu Đầu cực kỳ lớn, nhìn rất sống động, tựa như một vật còn sống.

Chỉ là một đôi mắt tràn ngập lực uy hiếp tựa như mang theo uy áp ngập trời, người có tu vi thấp thậm chí ngay cả cửa cũng không dám bước vào, hai chân run run.

Càng không cần nhắc tới đàn Man Yêu thú đang phủ phục ở xung quanh, có thể nói nơi này là một căn cứ thú yêu cường đại nhất, Yêu khí xông thẳng lên trời, nối liền trời với đất.

Thần sắc của Tô Dật nghiêm túc, nhún nhún vai, hai lòng bàn tay hướng xuống, ngũ chỉ hơi cong.

Vù vù!

Vận Hỗn Nguyên Chí Tôn công, tức thì, cả người thần thanh khí sảng, bên trong đôi mắt lóe lên kim sắc nhàn nhạt.

- Nơi này rất giống Thương Lan thành!

Ánh mắt của Tô Dật lập tức lóe lên tia sáng, nhẹ nhàng nói:

- Thời gian năm năm, còn hơn hai năm nữa thôi!

Sau khi Lạc Vô Nhai hô hoán, Tô Dật cùng đệ tử khác nhìn xung quanh, không khỏi bước nhanh hơn, theo cường giả và các trưởng lão của Ngự Thiên Cung đi vào U Minh thành.

Bởi vì là thời kỳ đặc thù của Thiên Phong Bài Vị chiến, thủ vệ cửa thành nhìn thấy người xa lạ cũng không cố ý ngăn cản.

Nhìn thấy trang phục của mọi người Ngự Thiên Cung cùng với huy chương tam giác đeo ở trước ngực, biết là người của Ngự Thiên Cung thì trong mắt thủ vệ càng tỏa ra sự kính trọng.

Khi khuôn mặt xinh đẹp trắng muốt thoáng một cái đã đi qua, từng làn hương thoảng tới xâm nhập tận tim gan.

Thủ vệ ở cửa thành không tự chủ được mà liếc về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn, mặc dù chỉ là một bên mặt cũng làm cho thủ vệ ngay lập tức ngây dại.

Tựa như tiên tử bước ra từ trong tranh, xuất hiện trước mặt mọi người, sóng mắt của Đoan Mộc Tiểu Mạn thì khựng lại, nhìn không chớp mắt, đi nhẹ vào trong thành.

Vài tên thủ vệ hai tay đang cầm vũ khí cũng bắt đầu run nhè nhẹ, cổ họng không ngừng lăn lên lăn xuống, tiếng nuốt nước bọt lúc này có vẻ đặc biệt lớn.

Miệng mở to, thì thào nói:

- Đẹp… thật đẹp!

Nhìn bóng lưng của Đoan Mộc, tròng mắt vẫn tràn ngập ánh sáng của sự xinh đẹp lưu động, cả người như sắp nhũn cả ra, đồng thời trên khuôn mặt còn mang theo sự thất lạc.

Một đám đệ tử thanh niên của Ngự Thiên Cung đi phía sau nhìn vẻ mặt của thủ vệ như vậy thì liên tục che mặt cười.

Thần nhan của Đoan Mộc Tiểu Mạn có thể tạo thành phản ứng như thế, mọi người cũng đã vô cùng quen thuộc.

Bỗng nhiên dừng lại, nhóm đệ tử thanh niên cũng ưỡn ngực, càng thêm tự tin ngang nhiên đi vào trong U Minh thành.

Mà khi Tô Dật chưa vào thành, sự trêu tức trong ánh mắt đã sớm xuất hiện, quanh người, kình khí thuộc tính hỏa như mũi tên ầm ầm bắn ra xung quanh.

Uy năng linh hồn gào thét trong nháy mắt đã áp lên người mấy tên thủ vệ, tạo lên từng cơn sóng gợn trong không gian xung quanh.

Sự chấn động như trường tiên, nặng nề đánh vào trên đầu của mấy tên thủ vệ, mũ như khóa lại đầu của bọn chúng.

Bỗng dưng, tinh quang trong mắt Tô Dật bắn ra tựa như sát khí, kéo mấy tên thủ vệ tỉnh lại từ trong sự xinh đẹp phía trước.

Bọn chúng cực kỳ lúng túng, ho khan liên tục, cuống quýt sửa sang lại Huyết Lang mũ trên đầu rồi vội vàng đứng thẳng người, tay cầm cự phủ sắc bén, không dám tùy ý nhìn loạn nữa.

Miệng cười một tiếng, Tô Dật tiêu nhiêu đi vào cửa thành, áo xanh bay lên phất qua cửa thành.

Khi vào trong thành thì miệng Tô Dật ngậm cỏ dại, lười biếng liếc nhìn thủ vệ hai bên, chỉ thấy hai chân bọn họ đang dồn dập run lên.

- Con mẹ nó, thủ vệ của U Minh thành so với Trung Châu thì kém xa, với tài nghệ này mà còn muốn nhìn lén Đoan Mộc Tiểu Mạn của… ta!

Trong lòng Tô Dật thầm mắng một tiếng, một sự ghen tuông không rõ cuồn cuộn dâng lên, Thiết Hồn Mạch nhẹ giọng cười một tiếng:

- Ngươi mới vừa nói cái gì của ta?

Tô Dật giả vờ không nghe thấy, sắc mặt trầm xuống, trong nháy mắt chân hạ Phong tuyền, bước nhanh một bước liền vọt tới bên cạnh người của Ngự Thiên cung.

Vừa tiến vào bên trong thành, luồng Yêu khí ngất trời bên ngoài thành vừa rồi chỉ một thoáng đã tiêu tán, ánh mắt của Tô Dật hơi trầm xuống, sờ mũi một cái, nói:

- Phục Yêu môn này vẫn có chút môn đạo, thế lực đỉnh cấp quả nhiên không phải chỉ là danh xưng tùy tiện, có thể lợi dụng yêu khí thiên nhiên của U Châu để làm bình chướng phòng hộ! Chuyện này có chút tương tự với đại trận của Cửu Tinh Cốc!

Đi dọc đường phố về phía trước, trong không khí không ngừng thoảng hương u nhiên của Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Đường phố bắt đầu dần trống trải, phòng lầu mọc lên như rừng ngói, khác biệt hoàn toàn so với Vân Châu.

U Minh thành suốt năm không thấy được mặt trời, tổng thể chỉ thấy màu đen là chủ đạo, đỉnh đầu mây đen liên miên, tràn ngập hắc vân tạo thành từng cụm như tăng thêm sự trang nghiêm.

Thiếu đi cảm giác thanh thản, nhiều thâm phòng ốc theo phong cách nguyên ngủy, dã tính cùng huyết khí, trong không khí mơ hồ thoảng mùi thú tính tự nhiên.

Phù văn cùng hoa văn thì không lúc nào dừng lưu động trong cơ thể của Tô Dật, làm cho huyết dịch của hắn như sắp phá tan cả bụng.

Trong lòng Tô Dật gầm nhẹ một tiếng, rất muốn vui vẻ đánh một trận phá tan càn khôn, nghênh đón quang minh!

- Dường như ta hơi hiểu ra rồi, tại sao lại đặt Thiên Phong Bài Vị chiến ở một nơi quỷ quái như thế này!

Khóe miệng của Tô Dật mỉm cười, nắm tay lại thật gắt gao, khớp xương nổi hết lên.

Bởi vì Thiên Phong Bài Vị chiến, dòng người không ngừng qua lại trên đường phố làm cho U Minh thành vốn dĩ không nhỏ, trong vòng hai ngày đã đầy ắp người.

Cũng có lẽ là bởi vì nguyên nhân là Ngự Thiên Cung tới hơi muộn, đi cả đoạn đường cũng không thấy tông môn đỉnh cấp hay thế lực thế gia nào.

Khi dòng người Ngự Thiên Cung nhập vào dòng người trên đường phố, mọi ánh mắt cũng đều đồng thời tập trung vào người Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Váy dài nguyệt sắc lướt trên mặt đất, hông căng mịn được váy dài bó sát vẽ ra đường cong hoàn mỹ, không chứa chút mỡ nào, mang cho người ta sự mơ màng vô tận.

Tinh tế cảm nhận liền có thể cảm giác được rất nhiều võ giả nam tử trên đường phố đều tỏa ra khí tức hừng hực, cực kỳ khát vọng.

Còn võ giả nữ cũng cực kỳ kinh ngạc, khi so mình với người ta, trong ánh mắt tràn đầy sự đố kỵ, tức giận che hai mắt của võ giả nam lại, nũng nịu không cho phép nhìn nữa.

- Thật là đẹp! Bọn họ là tông môn nào thế, vì sao vị cô nương dẫn đầu kia lại xinh đẹp như vậy, tựa như… như tiên tử vậy đó!

Một vị võ giả cao to che mặt không ngừng nuốt nước bọt, nói.

- Nhìn phục sức hẳn là người của Ngự Thiên cung, người đứng đầu kia hẳn là Đoan Mộc Tiểu Mạn rồi! Nghe nói nàng muốn tới, hôm nay được gặp quả thực là may mắn!

- Đoan Mộc Tiểu Mạn? Ngươi nói chính là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Man một trăm năm trước sao? Đoan Mộc Tiểu Mạn!

Bên cạnh, võ giả béo lùn lớn tiếng hỏi.