← Quay lại trang sách

Chương 1743

Tiếng giật mình liên tục, trong mắt mọi người đều lóe lên sự khiếp sợ.

Theo chân ngọc thon dài trắng như tuyết của Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng gõ lên đá tựa như dẫm lên trái tim của từng người có mặt.

Bịch bịch

Từ khi Đoan Mộc Tiểu Mạn tới, thời gian như ngừng trôi.

Tiếng tranh cãi ầm ĩ ồn ào, tiếng xô đẩy đánh lộn, tiếng người lớn tiếng rao hàng, hay là người chỉ vùi đầu đi bộ cũng dừng chân lại, tinh tế thưởng thức trạng thái mạn diệu tiên thiên của Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Tô Dật vừa mới hài lòng được chút lại đã bắt đầu phát hỏa, trong lòng căm giận nói:

- Phải tìm một cơ hội bắt nàng đổi thành mặc quần áo mới được, dáng vẻ, tướng mạo này, lại còn cả vóc người đó thực sự là muốn mạng của đám chưa va chạm xã hội kia mà!

Lập tức vắt hai tay ra sau gáy, như có như không tăng tốc độ, trong lòng tự nghĩ: “Thảo nào trước giờ đều không xuất hiện, vừa mới đi ra ngoài đúng là gây ra động tĩnh lớn!

Nghĩ lại vẻ mặt khoa trương của những người xung quanh, Tô Dật hơi liếc mắt một cái:

- Nàng vốn dĩ là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Man sao? Ta vậy mà? Cùng với đệ nhất mỹ nữ của Thiên Man?

Nghĩ lại khi mình ở trên người đệ nhất mỹ nữ Thiên Man Đoan Mộc Tiểu Mạn, một lần không tỉnh táo, một lần thanh tỉnh.

Trong nháy mắt, tâm hồn của Tô Dật hơi rung động, trong lòng có sự kích động khó nói thành lời.

- Súc sinh, lại bắt đầu tư xuân đấy!

Thiết Hồn Mạch cảm giác được hướng đi của huyền khí không đúng, hơi bất đắc dĩ nói.

Tất cả đệ tử của Ngự Thiên Cung càng vênh váo tự đắc hơn, trên khuôn mặt toàn là sự ngạo nghễ, nhìn Lạc Vô Nhai dẫn dắt đi về hướng phân cung U Minh thành.

Mà vào lúc này, phía sau lại truyền tới vài tiếng võ giả thấp giọng nói chuyện với nhau, ánh mắt khẽ liếc, thi thoảng nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn cùng người của Ngự Thiên Cung.

Đặc biệt ánh mắt nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn bắt đầu có các loại mơ màng riêng.

- Lần này Ngự Thiên Cung lại dẫn theo nhiều cường giả tới đây như vậy, xem ra thật sự rất coi trọng đây.

- Không giống với những tông môn khác, mỗi bên đều trận thế lớn dùng phi hành tọa kỵ, Man Yêu cổ thú, Huyền Chu Thiên Hạm đều đã nhìn tới phát chán… vẫn là Ngự Thiên Cung lợi hại, đi bộ vào thành, mỹ nữ thật đẹp mắt!

Trong lòng Tô Dật không khỏi hơi sẵng giọng, vừa định quay đầu nhìn xem là ai lại lắm miệng như vậy thì phía sau lại lần nữa truyền tới một tiếng.

- Cũng đều là mỹ nữ, Thánh Tôn còn nhiều hơn Đoan Mộc Tiểu Mạn cả vài chục tuổi, năm đó cũng là đệ nhất mỹ nhân của Bách Anh cung, hôm qua lúc vào thành đã toàn là biểu hiện của lão thái bà rồi! Đúng là tuổi tác không tha người mà!

Một gã võ giả ở bên cạnh tức thì kêu lên:

- Thánh Tôn không tính làm gì, chẳng qua là một hàng thánh nữ cũng không tệ đâu, mặc dù chưa tới toàn bộ, chỉ có mấy người tới cũng đều là quốc sắc thiên hương, mỹ tuyệt nhân hoàn rồi!

Nói xong, mấy tên võ giả hơi thô bỉ tức thì nở nụ cười dâm tà, ngươi đẩy ta đá vô cùng náo nhiệt.

Tiếng cười khà khà tràn ngập sau lưng, sau đó lại bổ sung một câu:

- Đặc biệt là nữ tử mặc trang phục màu đỏ kia! Khà khà, nhìn da thịt non mỡn kìa! Như bóp được ra nước ấy! Thiên Phong Bài Vị chiến này dù sao cũng không có liên quan gì tới ta, tới xem mỹ nữ lại không tệ!

Trong lòng Tô Dật tức thì xuất hiện thân ảnh hồng sắc kia, ánh mắt rõ ràng, tràn đầy tinh quang.

Khi đấu một trận huyết vũ tanh phong ở Man thành có vẻ kiên cường như vậy, huyết sắc mân côi (hoa hồng màu máu) là sự lý giải tốt nhất của Tô Dật về nàng.

- Nha đầu kia cũng tới đây rồi!

Tô Dật nhẹ nói trong lòng.

Trong nháy mắt quay đầu lại, uy áp linh hồn của Tô Dật tràn ngập khoảng không xung quanh, giống như lưỡi đao mạnh mẽ đâm về phía vài tên võ giả không lựa lời mà nói kia.

Dường như cảm giác được sự biến hóa uy áp của Tô Dật, cũng có thể là bị những ánh mắt khác thường xung quanh nhìn tới mức phiền chán.

Không đợi uy áp của Tô Dật đạt tới, đôi mắt của Đoan Mộc Tiểu Mạn đã khẽ nhúc nhích, hai bàn tay linh lung nhỏ bé hơi đảo trên không một cái.

Tức thì cuồng phong gào thét, băng sương đầy trời xen lẫn Yêu Khí ngất trời thổi mấy tên võ giả xuất khẩu cuồng ngôn vừa rồi lên cao trên không trung.

Bỗng dưng, tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên phá tan bầu trời, toàn bộ thiên địa tràn đầy tiếng gào đau đớn.

Từ từ quay đầu lại, tuyết nhan thanh lệ tuyệt đẹp của Đoan Mộc Tiểu Mạn tràn đầy sát khí, song đồng như nước tản mạn sự khinh bỉ cùng chán ghét.

Chỉ một thoáng, như có sự ăn ý, cả con đường chỉ một thoáng đã an tĩnh lại.

Chỉ có băng tinh tràn ngập đầy trời, tiếng kình phong gào thét làm chấn động tâm hồn của tất cả mọi người có mặt.

Ầm ầm!

Tiếng gió thôi vù vù, từ xa, một luồng năng lượng yêu khí nồng nặc khuếch tán xung quanh khoảng không.

Graoooo

Một con Xích Hỏa Cuồng Ngưu khổng lồ đâm vọt lên mang theo quang trụ hỏa diễm khổng lồ cao vài trăm thước, trong nháy mắt toàn bộ không gian bắt đầu run rẩy.

Ánh mắt của Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi khép lại, nhìn hư ảnh to lớn của Xích Hỏa Cuồng Ngưu đang hung hăng đứng trong gió tuyết đầy trời.

Hai luồng sức mạnh cường hãn tuyệt đối đánh thẳng tới, thế như phô thiên cái địa.

Toàn bộ không gian trong nháy mắt đã vang lên tiếng nổ cực lớn, tiếng gầm vang vọng, không gian vặn vẹo, không gian xung quanh trong nháy mắt như đứt đoạn thành từng tấc.

Ánh mắt của Cổ Nhạc cùng Lạc Vô Nhai đồng thời trầm xuống, nhìn về phía bên phải cửa thành đang có bóng người chạy như bay tới, hai người đồng thời nói:

- Xích Đông Tuyệt!

Chỉ thấy ở phía chân trời, hư ảnh Man Ngưu hồng sắc cắt khoảng không đi tới trước mặt mọi người, con mắt cực kỳ lớn, da thịt phiếm hồng.

Từng sợi tóc bay lên mang theo hơi thở dốc, bàn tay khô héo to lớn ôm quyền nói với mọi người:

- Ngự Thiên Cung đến thăm, Đông Tuyệt không từ xa tiếp đón!

Long Phá Sơn nhẹ giọng nói với Tô Dật:

- Hừ! Môn chủ của Phục Yêu môn cũng không tới, tên thái thượng trưởng lão của Phục Yêu môn lại tới!

Trong lòng Tô Dật khiếp sợ cực kỳ, thấp giọng nói:

- Thái thượng trưởng lão? Đó không phải là một vài yêu nghiệt đỉnh cấp ít khi xuất thế sao! Sao lại xuất hiện rồi!

Tỉ mỉ đánh giá lão giả trước mặt, một thân tu vi võ đạo cấp bậc thâm bất khả trắc.

Nhưng mới rồi từ trong hai chiêu đối kháng, Tô Dật tin người này tuyệt đối không mạnh bằng Đoan Mộc Tiểu Mạn!

- Đoán chừng là vì cung chủ của chúng ta tới, vài thập niên trước, người trước kia đi theo cung chủ của chúng ta có thể xếp hàng từ Vân Châu tới Trung Châu!

- Kinh khủng như vậy sao?

Trong lòng Tô Dật không ngừng chấn động.

Tiếp đó, lão giả trong con ngươi của Tô Dật mang theo sự kích động nhỏ khó nhận ra, đi tớ trước người Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Có thể thấy, bởi vì kích động, Xích Đông Tuyệt lại hơi nghẹn ngào, hai tay hơi run run, kích động nói:

- Tiểu Mạn cung chủ, ta… là Xích Đông Tuyệt của Phục Yêu Môn! Sáu mươi năm trước từng may mắn gặp người ở Thiên Phong Bài Vị chiến lần trước, một lần đó đúng là kinh hãi lòng người! Không ngờ còn có thể gặp lại ngài lần nữa khi còn sống, thực sự là chuyện vui trong cuộc đời ta!

Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi khép hai mắt lại, Tô Dật cũng cảm thấy mờ mịt, Đoan Mộc Tiểu Mạn thoạt nhìn còn non tơ hơn cả cô nương hai mươi tuổi, còn Xích Đông Tuyệt đã là một lão nhân còn khô héo hơn cả cây cổ thụ nghìn năm.

Nhìn lão nhân đang nói ra tâm sự với người bắt mình nhận là “sư phụ, Tô Dật tức thì giận không chỗ phát tiết.

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn Xích Đông Tuyệt đang từng bước tới gần, vẻ mặt lãnh đạm, nguyệt bào vung lên, mấy tia băng tinh nháy mắt đã cắm trên đất.

Keng keng keng

Mấy thanh băng trùy tỏa hàn khí đứng thẳng trên mặt đất, dường như dội một chậu nước lạnh từ đầu tới chân Xích Đông Tuyệt.