Chương 1744
Khuôn mặt của Xích Đông Tuyệt dại ra, tâm tình nóng bỏng bị sự lạnh lẽo nháy mắt dập tắt.
Hơi giật mình tại chỗ, hai tay lơ lửng trong khoảng không như nghẹn trong cổ họng, giống như một tên đầu gỗ ngơ ngác nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Nguyệt sắc trường bào của Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi rung rung, cái đùi đẹ thon dài trắng như tuyết như ẩn như hiện làm cho người ta không khỏi lưu luyến khó có thể tự kiềm chế.
- Thứ cho ta đã mạo phạm, Đoan Mộc cung chủ, đúng là do Đông Tuyệt quá nóng ruột rồi! Vạn mong thứ tội!
Tất cả mọi người có mặt cực kỳ kinh hãi, nhìn thái thượng trưởng lão của Phục Yêu môn, tông môn đỉnh cấp của U Châu lại ăn nói khép nép như thế này với Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Không khỏi hít một hơi khí lạnh, mấy người Cổ Nhạc cùng Long Phá Sơn cũng đen cả mặt.
Nếu bàn về tư lịch, Xích Đông Tuyệt còn vượt xa cả bọn họ.
Không ngờ tới khi gặp được Đoan Mộc Tiểu Mạn lại nịnh nọt ân cần như vậy, thực sự là thiếu đi dáng vẻ của tông môn đỉnh cấp.
Còn trong lòng Tô Dật đã sớm mắng lão đầu cả người đỏ đậm, cả tóc đỏ đậm này vô số lần trong bụng rồi.
- Lão nhân này cũng quá không biết xấu hổ đi, là thái thượng trưởng lão lại còn không biết rụt rè như vậy! Phục Yêu môn gì chứ, toàn là chướng khí mù mịt!
Ánh mắt nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn, phát hiện ra thần sắc nàng lãnh đạm, dường như hoàn toàn không quan biết Xích Đông Tuyệt vậy.
Trên đường Đoan Mộc Tiểu Mạn đều chưa từng nghiêm túc nhìn Tô Dật cái nào, lúc này lại trực tiếp nhìn về phía hắn, nháy mắt một cái.
Đột nhiên thân thiết từ xa làm cho khóe miệng Tô Dật hơi nhếch lên, lộ ra hai hàm răng trắng.
Tiếp đó hai ánh mắt đều nhìn về phía Xích Đông Tuyệt, tỏ vẻ chán ghét.
- Ngươi muốn làm gì?
Bốn chữ ngắn ngủi, giọng nói của Đoan Mộc Tiểu Mạn tựa tơ lụa cẩm tú, nhẹ phất qua trái tim của mỗi người.
Xích Đông Tuyệt như được đáp lại, trong mắt lần nữa thiêu đốt ngọn lửa mến mộ.
Bước lên phía trước, nhưng bởi vì băng trùy sắc bén mà cuốn quýt lui về phía sau rồi nuốt nước miếng một cái.
Râu trên của lão già run run, bắt tỏa tinh quang, không thèm để ý tới ánh mắt kỳ quái của mọi người.
- Hôm nay ta nghe môn chỉ nói, Ngự Thiên Thần nữ Đoan Mộc cung chủ đại giá quang lâm, ta liền vội vàng tới đây, may là tới kịp lúc, là người đầu tiên đón tiếp cung chủ!
Ánh mắt của Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi không kiên nhẫn, xoay người, lúc gần rời đi liền lặp lại:
- Ngươi muốn làm gì?
Thấy tình thế sắp thay đổi, Xích Đông Tuyệt hơi nóng nảy, tiếp tục trả lời:
- Thiên Phong Bài Vị chiến chưa bắt đầu, cũng xin Đoan Mộc cung chủ nể mặt Phục Yêu môn, trên dưới môn hạ nhất định sẽ quỳ lạy đón chào, cử môn chào mừng!
- Không cần!
Vung tay áo bào lên, trên khuôn mặt uyển chuyển thanh tú trở nên lãnh diễm vô song.
Hai tay giơ lên thật cao dần hạ xuống, trên mặt Xích Đông Tuyệt viết đầy sự cô đơn.
Trong ánh mắt, thân ảnh xinh đẹp đang dần dần biến mất, Xích Đông Tuyệt tựa như một tiểu hài tử mất đi hy vọng cùng thứ mình yêu thích.
Toàn bộ con đường đã chật như nêm cối, vốn dĩ quần chúng không chú ý đều đã xúm lại, trong đó không thiếu võ giả, đều là những người thuộc ba thế lực đứng đầu của đại lục.
Mà những thế lực đỉnh cấp kia đều đã vào U Minh thành, bởi vì khí phái tông sư, cho dù có náo nhiệt cũng sẽ không tùy ý xuất hiện.
Đám Cổ Nhạc và Long Phá Sơn đi theo cung chủ cũng là vẻ mặt lúng túng, gật đầu hơi xin lỗi Xích Đông Tuyệt rồi xoay người đi theo Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Đoàn người rộn ràng, ánh mắt đều chăm chú nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, đi tới đâu đều trở thành tiêu điểm của mọi người.
- Sự nổi tiếng của nàng cũng quá khủng bố rồi!
Tô Dật âm thầm líu lưỡi.
Thầm nghĩ tới mấy lần phong cảnh kiều diễm kia, trong nháy mắt, một luồng nhiệt huyết xông lên chân mày.
Lập tức trong lòng dâng lên sự vui vẻ!
- Aiz
Đoàn người đi rồi, chỉ còn Xích Đông Tuyệt cô đơn tịch mịch đứng đó, trong nháy mắt phía sau người truyền tới một tiếng cười quái dị vang vọng đất trời:
- Ha ha, lão đầu Phục Yêu môn có phải ngu xuẩn không hả! Tuổi đã già rồi lại còn muốn hồi xuân! Tịch dương hồng sao?
Phía sau tức thì dâng lên một đợt sóng ngập trời, sau một tiếng quát lớn, một thủ ấn mang theo sức mạnh cường hãn đánh tới.
Một gã nam tử vóc người cường tráng, tướng mạo khôi ngô, toàn thân mặt tây giáo tuyết sắt, tay phải mang theo một vật dạng hình tròn, nhanh chóng tới.
Thân ảnh phá gió mà tới, kình phong kinh khủng chấn động, cuồn cuộn thổi.
Lực khủng bố ngoài tưởng tượng của người bình thường, trong nháy mắt đã đánh lui mọi người ở xung quanh.
Linh hồn rõ ràng có thể cảm giác được uy áp của nam tử như mãnh thú xuất sơn, phía sau có hư ảnh Bạch Hổ như ẩn như hiện.
Dưới áp lực của sức mạnh tuyệt đối, địa chấn cực kỳ cường hãn lay động tâm hồn tất cả mọi người có mặt.
Đường phố rộng rãi trong nháy mắt bị năng lượng thổi tới phá hủy, tựa như sơn băng địa liệt, mặt đất nứt rạn tới cả chân của Đoan Mộc Tiểu Mạn mới khó khăn lắm ngưng lại được.
- Là ai dám toàn lực thi triển vũ kỹ cao đẳng ở U Minh thành?
Mọi người bị đẩy lui, dồn dập kinh hoảng, kinh ngạc vô cùng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy tên nam tử tóc ngắn, bắp thịt cường tráng lóe lên sự sáng bóng, tuy cường tráng nhưng sắc da lại cực trắng.
Xương gò má cao, đôi đồng mâu tựa mắt dã thú phóng ra khát vọng bạo lực và huyết tinh.
Vật cầm trong tay nhẹ ném xuống, thứ hình tròn đó trượt vài cái rồi lăn xuống chân mọi người.
Tức thì, quần chúng vây xem không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
- Là đầu của đám võ giả mới rồi ô ngôn uế ngữ!
Thất khiếu vẫn đang chảy máu tươi, mấy tên võ giả trợn tròn mắt, dường như còn chưa nhìn rõ xem xảy ra chuyện gì thì đã phải bỏ mạng rồi.
Đoan Mộc Tiểu Mạn vẫn luôn đưa lưng lại, linh hồn quan sát cũng có thể biết phía sau xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt lông mi xinh đẹp cau lại, khóe mắt lóe lên ý lạnh.
Nhìn đường phố bị chấn nát tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn cát bay đá chạy, sương bụi tràn ngập đất trời, rất nhiều người vây xem đều bị liên lụy bởi dư âm đó, kêu rên không thôi.
- Thượng Quan Thần Trác!
Chỉ thấy Long Phá Sơn cùng mấy phân cung chủ của Ngự Thiên Cung hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn thanh niên trước mặt hai mắt huyết hồng, dồn dập tránh đi.
- Thượng Quan Thần Trác là ai?
Tô Dật nghi ngờ trong lòng.
- Không được, thiếu môn chủ Thần Hổ môn của Thần Hổ đại lục cũng tới rồi!
Võ giả ở một bên đau đớn rên, rồi nói.
Chân mày của Tô Dật không khỏi hơi nhíu lại, hóa ra người tới là thiếu môn chủ của Thần Hổ môn, thảo nào không có quy củ như thế.
Cực kỳ tùy tiện, trên khuôn mặt bướng bỉnh tỏa ra huyết tính và sự tàn bạo, Tô Dật lần đầu cảm thấy có người lại có huyết khí xông thiên như thế.
- Người này rất mạnh! Thế nhưng cũng rất đáng ghét!
Khóe mắt của Tô Dật hơi trầm xuống.
Mọi người của Ngự Thiên Cung không khỏi thoáng lùi lại, ánh mắt khẽ run nhìn thẳng vào Thượng Quan Thần Trác.
- Thượng Quan Thần Trác, ngươi thật to gan, ngươi nghĩ nơi này là Thần Hổ môn nhà ngươi sao? Ở trong U Minh thành còn dám như vậy! Lão già nhà ngươi dạy ngươi như thế à?
Còn Thượng Quan Thần Trác thì lười nhác nhìn Xích Đông Tuyệt, khóe miệng nở nụ cười nhạt, không thèm nhìn thẳng.
Thuộc tính nguyên khí phong bạch sắc trong tay lần thứ hai run run, đảo qua băng trùy trên mặt đất làm chúng biến mất, chỉ còn lại nước băng sáng chói mắt.