← Quay lại trang sách

Chương 1745

Thượng Quan Thần Trác hiển nhiên không ngờ rằng băng trùy lại chọc vào sâu như thế, nhíu mày rồi cười lớn tiếng.

Vừa cười vừa nhìn dáng người tuyệt mỹ của Đoan Mộc Tiểu Mạn từ trên xuống dưới, nhẹ giọng nói:

- Vãn bối là Thượng Quan Thần Trác của Thần Hổ môn, bái kiến Đoan Mộc thần nữ!

- Thượng Quan Thần Trác?

Đoan Mộc Tiểu Mạn xoay người lại, đường cong lồi lõm linh lung mê người.

Thượng Quan Thần Trác nghe được Đoan Mộc Tiểu Mạn gọi tên mình thì nhíu mày với Xích Đông Tuyệt đang hơi lúng túng ở một bên.

Thoáng sửa sang quần áo lại chút, tự nhận là tư thế hiên ngang chuẩn bị tiếp lời.

- Không biết!

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhàn nhạt xoay người lại rồi liên tục bước nhẹ trên đường phố.

⚝ ✽ ⚝

Tức thì, mọi người vây xem xung quanh đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó thì che miệng dùng sức nín cười.

Thượng Quan Thần Trác dùng phương thức lên sân khấu kiêu căng như vậy, đại sát tứ phương, huyết tinh xông thiên lại chỉ nhận được một câu không biết của Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Tô Dật càng nín nhịn tới nội thương, sự lạnh lẽo trong mắt thay đổi, ánh mắt hài hước quan sát Thượng Quan Thần Trác.

Linh hồn triển khai, tâm thần thoáng quan sát, trong đôi mắt sâu thẳm tinh lượng của Tô Dật hiện lên một tia sáng, trong lòng hơi kêu lên.

- Xem ra tuổi cần ba mươi rồi, Nguyên Hoàng lục trọng, thảo nào lại có vốn liếng kêu gào với sư phụ như thế.

Tô Dật sờ đầu ngón tay, tinh tế nhớ lại đối thủ đã từng giao thủ.

Cũng chỉ có Nam Cung Hàn Qua hơn ba mươi tuổi có tu vi Nguyên Hoàng thất trọng là có thể so sánh được, đại ca Tây Vô Tình của mình khi còn thanh niên cũng chỉ có Nguyên Hoàng tam trọng.

Có thể ở tuổi này có được Nguyên Hoàng lục trọng, thật sự không phải chuyện dễ.

Mình bây giờ tiếp xúc với thanh niên tuấn kiệt đã dần dần là đại biểu nhân tài kiệt xuất của thế lực cao cấp đại lục rồi, quả thực là người sau tài năng hơn người trước.

- Tên kia không biết có tiến bộ hay không?

Trong đầu Tô Dật đột nhiên nghĩ tới thân ảnh của Tuyết Hồng Lâu, chân mày hơi nhíu lại rồi vỗ vỗ trán, ánh mắt trở nên lăng lệ.

Hồi thần lại, lần thứ hai nhìn về phía Thượng Quan Thần Trác giống như một con Man Yêu thú nhỏ, mũi Tô Dật hơi kinh sợ.

- Nguyên Hoàng lục trọng, không được dựa vào thiên phú và thánh khí của Đế Tước, chỉ dùng Hỗn Nguyên Chí Tôn công tuyệt đối có thể chiến thắng!

Trong lòng Tô Dật lập tức hiện lên tâm tình không chút tiết tháo, trong con ngươi đen nhánh thâm thúy xẹt qua vài phần khinh thị.

Khẽ nâng cằm lên, khí thế quanh thân Tô Dật trở nên ngưng trọng.

Lúc này Tô Dật đã bắt đầu suy nghĩ so sánh thực lực của thanh niên cường giả đã từng gặp, cùng với suy nghĩ sự chênh lệch địch ta.

Trận này, Thiên Phong Bài Vị chiến Tô Dật muốn đánh cho mình xem, càng phải cho Đoan Mộc Tiểu Mạn xem.

- Còn cả đám thế gia chim nhỏ này nữa, ta muốn xem rốt cục là một đám quỷ nhỏ gì!

Tô Dật mỉm cười.

Còn Thượng Quan Thần Trác bị Đoan Mộc Tiểu Mạn dội một chậu nước lạnh càng tức giận không chỗ phát tác, bắp thịt cả người đều đùng đùng rung động.

Một tia điện thoáng hiện trong hung đồng, nháy mắt bầu không khí kịch liệt tại chỗ giảm xuống, tựa như rơi vào rừng rậm đầy máu tanh.

Phía sau, mấy tên cường giả của Thần Hổ môn không hẹn mà cùng nhanh chóng rút lui về phía sau, lược trận cho Thượng Quan Thần Trác.

- Tiểu tử, ngươi thật không biết xấu hổ, thật sự coi Phục Yêu môn ta chỉ ngồi không thôi sao! Đoan Mộc cung chủ là đối thượng mà Phục Yêu môn ta mời tới!

Xích Đông Tuyệt nổi giận đùng đùng, da thịt đỏ ngầu tựa như mới bị bàn ủi ủi qua, quan thân, khí tức yêu tà hung hãn quanh thân lan tràn.

Phía sau, hư ảnh Cuồng Ngưu vô cùng lớn tùy ý lắc một cái trong không gian, sóng gợn hư không trong nháy mắt bạo liệt.

Mặt đất mơ hồ bạo động, trường bào rộng lớn của Xích Đông Tuyệt như tự tạo thành một bức tượng, trong nháy mắt lớn dần lên, diện tích cực lớn không chỉ gấp mấy lần ban đầu!

- Xích lão nhi, bớt lảm nhảm ở đây cho bản thiếu gia, lão tử bắt một nữ nhân, cần ngươi lắm mồm à! Cha ta là Thượng Quan Tuyệt Hổ muốn người, hôm nay ai cũng không cho phép đoạt!

- Làm càn! Thượng Quan môn chủ ở trước mặt lão tử cũng không dám nói chuyện như thế này! Bây giờ là lúc ta thay giáo chủ của Thượng Quan môn giáo huấn vật nhỏ với cái miệng không biết chừng mực của ngươi!

Yêu khí hỏa hồng nồng nặc trong nháy mắt như vỡ bờ, ào ạt trong trời đất, áo bào của Xích Đông Tuyệt cũng bành trướng, một khí tức gay mũi khó ngửi phóng lên cao.

Ngao ô!

Xích Hỏa Man Ngưu sau người dần dần thực thể hóa, tiếng quát già nua nghiêm ngặt của Xích Đông Tuyệt rít gào trong thiên địa, toàn bộ đường phố U Minh tức thì bị một luồng lực to lớn vặn vẹo, khí lưu cuồng bạo không ngừng!

- Không được, Xích Cổ Hỏa Hoàn của Xích lão đầu đã thi triển hết rồi… sợ là thật sự tức giận rồi đây!

Ánh mắt của đám Cổ Nhạc cùng Long Phá Sơn trầm trọng, lập tức bắt đầu tạo ra lá chắn linh hồn, bảo vệ cẩn thận cho tất cả đệ tử của Ngự Thiên Cung.

Trong nháy mắt, tiếng nổ tung vang lên, khí tức hung mãnh của Xích Cổ Hỏa Hoàn gào thét tản ra trên đường phố, tất cả ốc xá ở đường cái đều không ngừng rung động.

Bên cạnh, có rất nhiều võ giả tu vi không cao bị tác động tới lỗ tai và trái tim, lăn lộn đầy đất.

Cơn bão năng lượng kinh khủng giống như vòi rồng phun trào, đá phiến đen nhánh không ngừng co lại như gặp phải địa chấn.

- Ngươi nghĩ ta sợ ngươi à! Phục Yêu môn là cái thá gì! Thần Hổ môn tuyệt đối không phải người ngươi có thể chọc vào, lão quỷ đi tìm chết đi!

Bàn tay vung lên, ánh mắt của Thượng Quan Thần Trác vô cùng âm trầm, trong miệng hét lớn một tiếng.

Thân ảnh trong nháy mắt cũng trở lên cực kỳ to lớn, quanh thân, một chùm sáng màu trắng chặt chẽ bao lại.

Lúc này da thịt trên toàn bộ khuôn mặt đều bắt đầu nhíu lại, cực kỳ khó coi, viền mắt lõm xuống, trong nháy mắt bắn ra một luồng khí tức cuồng mãnh ngập trời.

Đồng thời ở phía sau, bốn gã cường giả của Thần Hổ môn cũng bắt đầu tỏa ra chiến ý ngập trời, quanh người, bạch sắc yêu mang bắt đầu lóe lên, chỉ có điều khí tức còn mãnh liệt hơn Thượng Quan Thần Trác rất nhiều.

Râu tóc trên đầu đều dựng đứng lên, năm con Thần Hổ lông trắng đánh với Xích Hỏa Man Ngưu vắt ngang thiên địa, cảnh tượng chấn động tâm hồn.

Lấy bạo chế bạo! Phục Yêu môn và Thần Hổ môn bởi vì Đoan Mộc Tiểu Mạn mà lại đánh đập tàn nhẫn ở U Minh thành.

Khi linh hồn của mọi người đang chịu sự trấn áp tới mức tận cùng, con mắt như sắp nổ tung, đơn giản là khó có thể tưởng được.

Một người là thiếu môn chủ, một người là thái thượng trưởng lão, một sự ngạc nhiên chấn động cùng kinh ngạc chặn ở yết hầu.

Càng khó chịu hơn chính là bởi vì sự chấn động ngập trời, đoàn người vây xem đã càng ngày càng nhiều hơn.

Ba thế lực của mỗi đại châu đại lục cũng đều chạy tới từ trạm dịch nghỉ tạm của mình.

Đường phố vốn rộng rãi bắt đầu tạo thành sóng người, ngày càng chật như nêm cối, muôn người đều đổ xô ra đường.

Còn mọi người của Ngự Thiên cung thì càng tỏ ra lúng túng, sóng gợn không gian quanh người chấn động, đám Cổ Nhạc cùng Long Phá Sơn dần dần lui về phía sau, không ngừng quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn ở phía trước.

- Con mẹ nó, chỉ muốn đi tới phân cung U Minh cũng phiền toái như vậy!

Lạc Vô Nhai luôn ôn văn nhĩ nhã cũng bắt đầu chửi ầm cả lên.

- Một vực chủ quyết đấu với một Nguyên Hoàng, bốn Nguyên Tông, cảnh tượng thật là đẹp mắt!

Ánh mắt của Niếp Song Tuyệt nhìn khoảng không xung quanh, trong lòng lại vô cùng phẫn uất.

Đoan Mộc Tiểu Mạn thì lại thật nhẹ nhàng, chân dài tuyết ngọc hiện lên ánh sáng bỏng mắt, tất cả quần chúng vây xem đều tự động nhường ra một con đường.

Nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn đi xa, quay đầu lại, ánh mắt của Tô Dật tỏa ra sự lạnh lẽo, cằm khẽ nâng lên, đầu hơi xoay xoay sang hai bên.

- Tiểu Mạn không để ý tới các ngươi là bởi vì tâm tư của nàng đã đặt hết lên Đoan Mộc Kình Thiên, mà ta, không cho phép bất luận kẻ nào làm bẩn nàng!