Chương 1746
Tiếng gió thổi vù vù, trời đất rung chuyển.
Xích Đông Tuyệt muốn rách cả mí mắt, nhìn Thượng Quan Thần Trác cực kỳ tùy tiện, liên hợp với cường giả phía sau đối phó với mình, Xích Đông Tuyệt cực kỳ căm hận.
Xích Cổ Hỏa Hoàn ở phía sau ngẩng mặt lên trời thét dài, thanh thế mang theo sấm gió, trong nháy mắt phun ra hai cột hỏa trụ từ trong mắt, giống như mãng xà huyết hồng nhanh chóng trườn về phía Thượng Quan Thần Trác.
Thượng Quan Thần Trác thấy Xích Đông Tuyệt thật sự xuất thủ thì ánh mắt lóe lên hàn ý, cũng hét lớn một tiếng.
Phía sau, bốn vị cường giả luân phiên biến ra thủ ấn, chỗ cao trên hư không có hai tia hào quang óng ánh câu động lẫn nhau, cả nửa khoảng không cũng bắt đầu run rẩy.
Tức thì, khoảng không xung quanh có vô số công kích linh hồn tràn ngập thiên địa, ánh sáng to như vậy bao phủ lên người hai người, khó phân thắng bại, tràn ngập năng lượng thao thiên ập vào tâm hồn mọi người.
⚝ ✽ ⚝
Trong nháy mắt, toàn bộ khoảng không trên U Minh thành tiếng nổ vang liên miên, một trắng một hồng, hai tia ánh sáng quỷ dị trong nháy mắt nhanh chóng va chạm, cắt đôi không gian.
Mấy bóng người vừa chạm vào liền tách ra, từng đợt sóng năng lượng tựa như sóng cuộn, tan ra.
Sắc mặt âm lệ của Xích Đông Tuyệt trầm xuống, quanh thân dao động sóng gợn không gian, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, mặt đất làm từ đá phiến sau lưng tạo thành khe rãnh cực lớn.
Còn Thượng Quan Thần Trác cùng vài tên cường giả đều đỏ mặt, Thượng Quan Thần Trác thoáng hẫng chân, khôi giáp trắng như tuyết trên người tỏa ra ánh sáng.
Bay lên thật cao, trong nháy mắt sau khi nguyên khí tiêu hao liền xẹp xuống.
Động tĩnh ngất trời lại thêm đoàn người vây xem càng ngày càng nhiều, đám Ngự Thiên Cung đã dừng bước.
Mà trong nhóm người có mấy thân ảnh than niên xuất hiện, trong đó có một người xinh đẹp, khí chất xuất chúng.
Mặc áo mỏng màu nhạt, mặt trứng ngỗng, nguyệt mâu linh động kèm theo ý vị động nhân làm cho người ta không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Đám Long Phá Sơn đứng ở phía sau vận uy áp linh hồn, trong miệng không nhịn được thán phục.
- Lão gia hỏa Nguyên Vực cảnh này thực sự là không tầm thường, chẳng qua là làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là bốn Nguyên Tông đích thực của Thần Hổ Môn.
- Bài Vị chiến của U Minh thành sắp tới rồi, bọn họ sẽ không thực sự liều mạng đánh, thế nhưng xem tình hình này, thế lực cường giả gần hai năm này của Thần Hổ môn có phần cường thế.
- Thượng Quan Tuyệt Hổ muốn phong vũ hóa tâm giáp cho con của hắn, xem ra xác thực là tốn không ít tâm tư cho lần Bài Vị chiến này.
Mọi người thấy bảo y đón gió trên người Thượng Quan Thần Trác thì ánh mắt hơi trầm xuống, Tô Dật sờ cằm một cái.
-Là một món trọng bảo, thế nhưng ở trước mặt Yêu Thần Chiến Khải của mình thì chỉ là một đống cặn bã.
- Này!
Tô Dật nghiêm túc quát một tiếng, thân thể trong nháy mắt hóa thành một đám lửa vọt tới trước mặt hai người, trong mắt lóe lên một tia điện.
- Hai vị, muốn đánh thì đến chỗ khác đánh, để Ngự Thiên cung ta đi tiếp được không?
Tô Dật từ tốn nói.
Hỗn Nguyên Chí Tôn công lặng yên vận chuyển, ở trước mặt Nguyên Vực cảnh, sức mạnh quỷ dị lặng yên tràn ngập, Tô Dật không dám khinh thường.
Tiếng sấm gió leng keng bên tai không dứt, tiếng hít thở nặng nề trong nháy mắt tạo nên một cơn chấn động trong đầu, Tô Dật tự nhiên vặn cổ, giống như một người không liên quan.
Xích Đông Tuyệt cùng Thượng Quan Thần Trác đồng thời xoay đầu lại, ánh mắt nhìn qua Tô Dật, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Ngươi là ai, ở đây không có chuyện của ngươi, cút!
Con ngươi của Thượng Quan Thần Trác lành lạnh, chiến ý xông thiên, liếm liếm đôi môi khô khốc, muốn đấu tiếp với Xích Đông Tuyệt.
Viền mắt Xích Đông Tuyệt cũng phiếm hồng, nhìn Tô Dật xuất đầu vì Ngự Thiên cung thì tất có quan hệ với Ngự Thiên cung.
- Tiểu tử, ở đây không có chuyện của ngươi, hôm nay Đoan Mộc cung chủ nhất định sẽ hồi cung cùng ta, ai muốn ngăn cản ta liền chịu một chưởng của lão phu!
Tô Dật hừ lạnh một tiếng, sát khí trong mắt thăng thiên, nói:
- Vậy càng là chuyện liên quan đến ta!
- Bạch!
Ánh mắt của mọi người tức thì nhìn về phía Tô Dật, hai người đánh nhau dừng lại, còn Đoan Mộc Tiểu Mạn nghe được tiếng nói của Tô Dật cũng xoay đầu lại, nguyệt mâu ánh lên ánh sáng khác thường.
- Ngươi tính làm gì vậy, lão tử bắt một nữ nhân, cần đếch gì ngươi quản?
Ánh mắt oán độc khinh thường của Thượng Quan Thần Trác hung hăng trừng mắt nhìn Tô Dật, sau đó cánh tay rung lên, một thủ ấn bạch sắc dày sương mù biến ảo về phía Tô Dật.
Thủ ấn nhanh chóng lướt đi, phá không gian, phát ra tiếng vù vù liên tục mang theo kình khí cuồn cuộn, sức mạnh không thể coi thường.
⚝ ✽ ⚝
- Muốn chết!
Tô Dật cũng không nóng nảy, trong nháy mắt, Bạch Giao Thần lực cùng Hỗn Nguyên Chí Tôn công đồng thời vận chuyển.
Bàn tay Tô Dật hơi cong lên, trong nháy mắt một luồng năng lượng nóng bỏng mang theo công kích linh hồn khuếch tán ở khoảng không xung quanh.
Trong khoảnh khắc hóa thành một cự chưởng hỏa diễm lớn, nặng nề chụp lên người Thượng Quan Thần Trác.
Rầm rầm!
- Tô Dật xuất thủ rồi!
Ánh mắt của Cổ Nhạc khẽ nhúc nhích.
Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng ở phía sau nhất, cơ thể dần lóe lên đi tới trước, kề vai với Cổ Nhạc.
Cổ Nhạc không khỏi sinh lòng cảm thán, nhẹ giọng nói:
- Aiz, cũng chỉ có Tô Dật mới làm cho Đoan Mộc Tiểu Mạn phải lo lắng.
Nhìn Tô Dật và Thượng Quan Thần Trác đối chiến, ánh mắt Đoan Mộc không chút lo lắng nào, đôi môi đỏ mọng khêu gợi hơi mở ra, dường như hy vọng Tô Dật có thể đánh nhanh thắng nhanh.
Chỉ một thoáng, thủ ấn, chưởng ấn mạng theo tiếng xé gió, bỗng nhiên bắn ra.
Ầm ầm!
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên liên tiếp, một tia chớp lớn đánh xuống, Thượng Quan Thần Trác thoáng lui về phía sau ba bước, còn Tô Dật thì lui về phía sau một bước.
Thêm trước đó đã đánh với Xích Đông Tuyệt, sắc mặt của Thượng Quan Thần Trác trong nháy mắt đã trắng bệch, khuôn mặt âm lãnh tăng thêm một chút khí độ uể oải.
Phụt phụt!
Một tia máu chảy ra từ khóe miệng, Thượng Quan Thần Trác vô cùng âm lãnh nhìn chằm chằm Tô Dật, trong mắt toàn là lửa giận.
Phía sau, tất cả người vây xem cũng hít vào một ngụm khí lạnh, một người của Ngự Thiên cung đã có thể đánh đuổi được Thượng Quan Thần Trác?
Đây là ai? Sao lại mạnh mẽ như vậy?
Chấn động, kinh ngạc tràn ngập trong tim mỗi người, đoàn người thấp giọng truyền tới một tiếng nói như uyển của nữ tử, thanh thanh lại cao vút, hiển nhiên là là tương đối ngạc nhiên.
- Người kia… hình như là Tô Dật! Sư tỷ, người xem!
Mấy sư huynh đệ bên cạnh nữ tử cũng mở to mắt, không ngừng vọt vào đoàn người nhìn kỹ.
- Tiểu tử, ngươi có dũng khí đấy!
Ánh mắt của Thượng Quan Thần Trác ngoan độc, chân mày nhíu một cái, hiển nhiên đã mất đi ý chí chiến đấu vừa rồi.
Sự cường thế của Tô Dật hiển nhiên là vượt xa tưởng tượng của Tô Dật.
Tô Dật khoanh hai tay lại, căn bản không có cảm giác gì, trong miệng ngậm một nhánh cỏ dại, nói:
- Ngươi quản ta là ai làm gì, ngươi chẳng qua chỉ dựa vào Thần Hổ môn để diễu võ dương oai ở đây thôi, sợ rằng nếu chỉ dựa vào ngươi thì ngay cả gót chân của Đoan Mộc cung chủ cũng không sờ tới được!
Tô Dật tà tà cười một tiếng, ánh mắt hài hước quan sát Thượng Quan Thần Trác.
- Tiểu tử, đừng vội càn rỡ! Coi như ngươi là người của Ngự Thiên cung cũng không quản được, người mà gia chủ nhà ta muốn mời, hôm nay nhất định phải tới!
Cường giả của Thần Hổ môn ngoan cố nói/
- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không! Luôn mồm nói muốn bắt người, tông môn của hai người các ngươi cũng không cảm thấy ngại, cung chủ nhà ta còn chưa nói gì, chó cắn chó, thực sự là một miệng đầy lông!
Trong mắt Tô Dật hiện lên khí lạnh, trong nháy mắt tràn ngập sự nóng bỏng.
Lúc này, phía sau Xích Đông Tuyệt đã có rất nhiều cường giả của Phục Yêu môn tới.