← Quay lại trang sách

Chương 1757

Bích Trường Thiên cũng "Oanh" một tiếng đứng thẳng lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao trừng lên nhìn Tô Dật.

- Bích Trường Thiên, ngươi cứ muốn gây chuyện cho mọi người xem mới chịu bỏ qua sao?

Lông mày Bích Linh nhăn lại, không nhịn nổi nói ra.

Vài tên đệ tử Thái Hành tông bên cạnh Bích Trường Thiên cũng dồn dập đứng lên, khuyên bảo Bích Linh.

- Bích Linh Sư tỷ! Tiểu tử này có cái gì tốt! lẽ nào Thái Hành tông chúng ta không bằng hắn hay sao!

- Đúng vậy, chỉ là Nguyên Hoàng cảnh nhị trọng, người nào trong chúng ta không mạnh bằng hắn!

Mày kiếm Tô Dật hạ xuống, một cơn tức giận vọt tới đỉnh điểm, nhưng vẫn cật lực khắc chế như cũ, Hàn Vũ Nhu bên cạnh cũng khoanh hai tay nói.

- Chính mình là rác rưởi mà cũng không biết, Bích Linh, Thái Hành tông các ngươi đều chọn đám ngu dốt này tới tham gia ư.

- Hàn Vũ Nhu, ta nể cô là con gái môn chủ Vô Lượng Môn, ít ở nơi đó gây xích mích đi, Thái Hành tông chúng ta không cần cô xen mồm vào!

Khí tức trên người Bích Trường Thiên ầm ầm bộc phát ra, nguyên khí mộc thuộc tính xoay quanh lòng bàn chân, khiến khu vực xung quanh nổi lên gợn sóng.

Hàn Vũ Nhu cũng không yếu thế, ngăn ở phía trước Tô Dật, chưởng ấn ẩn chứa phong thuộc tính nhanh chóng phá không mà ra, không khí phía trước người nhanh chóng vặn vẹo, thuộc tính cuồng bạo phóng lên trời, mang theo một chuỗi không gian rung động.

Hai bên giằng co, khiến toàn bộ hội trường tràn ngập mùi khói thuốc súng, bầu không khí biến thành vừa chạm vào là phát nổ.

- Bá bá!

Toàn bộ hội trường đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Thái Hành tông, có kinh ngạc, có quan sát, có vẻ bỏ đá xuống giếng, có thái độ xem kịch vui.

- Hừ, những năm này Thái Hành tông ngược lại phát triển không ít! xem ra lần này muốn tranh giành vị trí tốp trên rồi!

Hàn Vũ Nhu nhíu chặt mày, hai tay sinh ra gió lớn gào thét, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

- Vũ Nhu tỷ tỷ, Bích Trường Thiên, hai người không nên gây sự nữa, Tô Dật muốn đi nơi nào thì đi nơi đó! Nơi này là Linh Bảo Các! Không phải Thái Hành tông, ta sắp xấu hổ chết rồi này!

Bích Linh nhắc nhở một phen.

- Môn chủ Vô Lượng Môn và Hàn Vũ Nhu đối với ta đều rất tốt!

Tô Dật âm thầm vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, trong lòng có xúc động rất lớn, lời nói của Bích Linh cũng không phải không có đạo lý.

Có thể ở trước công chúng che chở mình, giống như là thông báo với thiên hạ rằng bọn họ bảo hộ Tô Dật, người bình thường ai cũng không cho nhúng tay.

Trong cuộc chiến giả dối quỷ quyệt ở Bài Vị Chiến, cách làm của Vô Lượng Môn khiến trong lòng Tô Dật sinh ra cảm động.

- Ai dám gây sự ở Linh Bảo Các!

Một âm thanh như khóc như oán từ hành lang truyền tới, một thiếu nữ dáng người yểu điệu chậm rãi đi tới, nghe thanh âm cũng không quá bốn mươi.

- Là Bách Quái tiên sinh!

Đám người khẽ hô.

- Linh Bảo Các U Minh thành có một vị chấp sự khác là Bách Quái tiên sinh.

Có người kinh hoảng nói ra.

- Đúng, nghe nói người này chưa bao giờ ra mặt, bình thường chỉ có Thiên Kỳ tiên sinh ra mặt, đẳng cấp linh hồn Bách Quái tiên sinh cực cao, đồn đãi là tồn tại mạnh nhất Linh Bảo Các U Minh thành!

- Ai dám gây sự tại Linh Bảo Các ta.

"Cô gái" này như mang theo một cỗ mị lực thành thục, giơ tay nhấc chân đều có mùi vị mê hoặc.

Cả người nóng bỏng như hồ điệp, lông mày hơi nhíu, ánh mắt đảo qua từng người, bắt đầu từ Bích Trường Thiên cuối cùng rơi vào trên người Tô Dật.

Đám người bị nhìn chằm chằm vào nhanh chóng hạ lông mày xuống, Phong Vân hội chậm chạp không bắt đầu, ngược lại xuất hiện không ít trò hay.

Dưới con mắt mọi người “cô gái kia hứng thú đi về phía Tô Dật, cỗ mị khí trên người tràn ngập cả tòa đại sảnh, Tô Dật cũng theo bản năng mà bắt đầu vận chuyển Thiên Yêu Cổ Kinh.

- Lực lượng linh hồn thật mạnh!

Tô Dật âm thầm hoảng sợ.

Hàn Vũ Nhu và Bích Linh không tự chủ được nhường đường cho vị Bách Quái tiên sinh có khí chất yêu diễm, lại cực kỳ xinh đẹp này.

Làn gió thơm bay qua trước người đám đệ tử Thái Hành Tông Nhân, khiến họ cảm thấy có một cỗ khí tức nóng rực mơ hồ bay lên.

"Cô gái" nhẹ nhàng ngẩng đầu, cái cằm như chạm khắc từ ngọc nhẹ nhàng đặt lên bả vai Tô Dật, hơi thở ấm áp như có như không, than nhẹ nói.

- Tiểu đệ đệ, là ngươi đang gây sự sao?

- Oanh!

Một cỗ nhiệt huyết nhất thời xông lên đầu Tô Dật, nguyên khí dưới chân tăng vọt, lại phát hiện mình đã bị quái nhân trước mắt khóa chặt khí tức lại, muốn thoát khỏi ràng buộc, thì phải bại lộ toàn bộ tu vi.

- Đây là quái nhân cái gì! là đàn ông!

Trong lòng Tô Dật nhất thời cảm giác có mười ngàn con voi đang chạy qua.

Cho dù người này so với Hàn Vũ Nhu hoặc là Bích Linh đẹp hơn ba phần, mỗi một tế bào, mỗi một lỗ chân lông đều tràn ngập mùi vị nữ tính.

Vừa nghĩ tới hắn là đàn ông, trong dạ dày Tô Dật nhất thời đảo lộn lên, cảm giác nổi da gà như kiến bò sát lên mỗi một tấc da thịt.

- Không phải ta đang nháo việc!

trong con ngươi đen nhánh của Tô Dật bốc lên một đám lửa, hai tay cuộn lại, dần dần nắm chặt thành nắm đấm.

- Ngươi không thành thật, ta đều nhìn thấy, tuổi còn nhỏ đã có mị lực như vậy, hai đại mỹ nhân đều vì ngươi mà ở nơi này tranh giành tình nhân! còn nói không có!

Bách Quái tiên sinh ngửa người về phía sau, khoanh hai tay lại, híp mắt nhìn Tô Dật.

Nhân cơ hội, Tô Dật lui về phía sau cách xa Bách Quái tiên sinh hai mét, nhất thời cảm giác tâm thần phóng thích, cả người thoải mái hơn không ít.

- Hô!

Tô Dật âm thầm thở ra một hơi, năng lượng linh hồn của Bách Quái tiên sinh trên Cảnh Thiên Kỳ quá xa, có lẽ hắn cũng là một Ngự Hồn Sư.

Tô Dật chạy trốn khiến khuôn mặt Bách Quái lộ ra một tia kinh ngạc, chỉ thấy trong ánh mắt Tô Dật mang theo một ít phân tán, nhỏ giọng nói.

- Bách Quái tiên sinh, ta đi cùng Vô Lượng Môn! tới tham gia Phong Vân hội, không phải đến gây chuyện!

- Hừ!

Bách Quái tiên sinh cong đôi môi so với nữ nhân còn muốn gợi cảm hơn lên, duỗi ngón tay thon dài ra, không ngừng quan sát.

- Ta ghét nhất bị người khác gọi là tiên sinh, Bách Hoa tỷ tỷ, mau gọi ta là Bách Hoa tỷ tỷ!

Nói xong, trong mắt Bách Quái xuất hiện hai đạo điện mang, một cỗ khí tức cuồng bạo ép cho không khí vang lên tiếng xé gió.

Trong nháy mắt đặt ở trên đầu Tô Dật, khiến cả người Tô Dật bị khóa lại lần nữa, muốn lui về sau cũng không thể.

Ở đây có rất nhiều thanh niên, bao gồm Bích Trường Thiên ở bên trong, đầu tiên là cả kinh nhưng sau đó khóe miệng lập tức hiện lên một nụ cười nhạo.

Hàn Vũ Nhu cùng Bích Linh đã không kịp ngăn cản, tuy có thể đứng ở bên người Cảnh Bách Quái, nhưng đã bị cỗ năng lượng linh hồn tuyệt đại này chấn động đến tột đỉnh.

Đúng vào lúc này Tô Dật cũng không có ý nghĩ lui về phía sau, âm thầm vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, không thể bại lộ tu vi Nguyên Hoàng cảnh tứ trọng trước mặt người khác, nhưng tu vi linh hồn vẫn có thể sử dụng.

Xem ra vị Bách Quái tiên sinh này là ngự hồn sư không thể nghi ngờ, như vậy tu vi linh hồn cũng có thể đạt tới tứ phẩm hậu kỳ.

Có thể nhốt mình lại, nhưng muốn giết chết mình thì rất khó!

Tô Dật khẽ mỉm cười, trong con ngươi bắn ra một tia lệ mang, có một cỗ hàn tràn ngập.

- Phá!

Đặc tính thứ nhất của bạch giao thần lực âm ba công kích, được Tô Dật xuất ra nhanh như tia chớp, mang theo một đạo tiếng nổ trầm thấp vang lên ở trước người Tô Dật.