← Quay lại trang sách

Chương 1774

Bá Hải Tam Thông chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, so với Úy Trì Trường Phong nhỏ hơn tám tuổi, nhưng lúc đi qua vị trí trung tâm đoàn người, lại tỏa ra một cỗ khí thế bá chủ thế gian.

Nghe thấy thanh âm của Bá Hải Tam Thông, trong con ngươi dài hẹp Úy Trì Trường Phong lập tức hiện lên một tia âm lãnh, cười khô khốc một tiếng, tỏ ý trả lời!

Tô Dật đứng ở bên trong đoàn người, hơi híp mắt lại, nhìn Bá Hải Tam Thông khống chế toàn trường, Bá Hải Tam Thông hướng về phía đệ tử Phục Yêu Môn giơ bàn tay to lên.

- Thiên Long tông, Thần Hổ môn đã đến! Mở cửa!

Hai gã đệ tử Phục Yêu Môn bên ngoài đấu trường, đã sớm bị khí thế ngút trời của Bá Hải Tam Thông chế phục, bên trong con ngươi hiện lên vẻ bối rối, vội vàng mở cửa đấu trường ra!

- Ầm ầm!

Man yêu thú hung hãn được điêu khắc trên cửa lớn, trợn trừng con ngươi bắn ra từng đạo quang mang, khí tức nặng nề ầm ầm tản ra, cánh cửa di chuyển sang hai bên.

Dường như cánh cửa lớn đã phủ đầy bụi nhiều năm, một cỗ yêu khí vô cùng nặng nề xung kích ra.

Theo lời Tây Vô Tình từng nói, thời điểm Phục Yêu Môn còn chưa thành lập, đấu trường Phục Yêu Giác đã lưà nơi cường giả đại yêu tỷ thí, giải quyết tranh chấp lãnh địa, các loại vấn đề trong tộc quần.

Thời điểm mọi người tiến vào, nhiệt huyết trong lòng Tô Dật nhất thời sôi trào, sự cuồng bạo ẩn chứa bên trong tế bào cuồn cuộn lên trong nháy mắt, một cái tơ máu nho nhỏ tràn ngập ở bên trong con ngươi.

- Cảm giác như vậy, rất thoải mái!

Khóe miệng Tô Dật chậm rãi hiện lên một nụ cười tà dị, quả thực Hỗn Nguyên Chí Tôn Công làm ra theo yêu cầu U Châu, càng thôi động, linh khí xung quanh hội tụ trên người Tô Dật càng nhiều.

Sau khi đi vào cửa lớn, phía trước chính là một mảnh đất bằng phẳng, khẽ ngẩng đầu lên, trên đài cao có vô số tảng đá cổ xưa được khắc thành chỗ ngồi.

Bốn phía sân rộng, đặt rất nhiều pho tượng man yêu xếp thành hình tròn, mỗi pho tượng cao bằng ba bốn người, điêu khắc tinh xảo, khí tức trầm trọng.

- Những thứ này đều là thượng cổ đại yêu Phục Yêu Tông từng thu phục qua! Phục Yêu Tông có thể có được hôm nay, cũng đều từ trong biển máu mà ra!

Tây Vô Tình hơi suy nghĩ, quan sát pho tượng thú hình cao lớn, từng cái đều vô cùng dữ tợn, trông rất sống động, giống như nhìn lâu sẽ bị đoạt đi thần hồn.

Tất cả đệ tử dự thi đều tò mò nhìn bốn phía, Tô Dật cũng không ngoại lệ, ánh mắt vẫn nhìn pho tượng cao lớn uy mãnh, một cỗ cảm giác lạ thường chảy bên trong não hải Tô Dật.

- Gào gừ!

Bên trong con ngươi, toàn bộ pho tượng tản ra ánh sáng màu tím yêu dị, dường như đang đối thoại cùng mình.

Những hình ảnh này dần dần trở nên mờ nhạt, hóa thành một cái huyễn ảnh chân thực, vui mừng chạy ở trước mắt Tô Dật.

Khí tức viễn cổ tang thương không ngừng đánh thẳng vào tâm hồn Tô Dật, rất nhanh Tô Dật liền chìm đắm trong đó.

- Cảm giác thật quen thuộc!

Tô Dật nói nhỏ một tiếng trong lòng.

Giống như xuyên qua thời không, trước mắt Tô Dật là mặt đất đen nhánh bao la bằng phẳng, còn mình thì điều khiển man yêu thú cao lớn hung hãn đáng sợ, chỉ huy ngàn yêu bách thú, giống như đang hướng về một cái mục tiêu nào đó xuất phát vậy.

Chân trời đầy hỏa vân thần dị, từ chỗ xa không ngừng truyền đến một loại thanh âm viễn cổ tựa như đang ngâm xướng, thanh âm mênh mông cuồn cuộn không ngớt, thanh thế chấn thiên.

Ánh sáng chói lọi cộng thêm huyết khí xông lên trời và thú triều làm cho trong lòng Tô Dật chấn động sôi trào.

- Tất cả đệ tử dự thi, nhanh chóng đến phía dưới pho tượng Tứ Linh Băng Viên, kiểm tra đo lường tuổi tác và giá trị vũ lực!

Thanh âm hùng hậu lôi kéo tâm hồn Tô Dật lại.

Tâm thần nhanh chóng từ trong huyễn cảnh trở về, con ngươi quay lại đấu trường lần thứ hai, phát hiện người Bá Vương tông đều đã đến chỗ ngồi trên đài cao, bên trong đấu trường chỉ còn lại đệ tử muốn tham gia bài vị chiến.

- Giá trị vũ lực?

Trên mặt những đệ tử còn lại lộ ra vẻ nghi hoặc không hiểu.

Lão giả Phục Yêu Môn vừa mới phát ra âm thanh, có vẻ mặt tang thương già yếu, nhưng thanh âm lại cực kỳ to rõ, dường như một dạng sư hống đánh thẳng vào toàn trường.

- Giá trị vũ lực và trận thí luyện đầu tiên có quan hệ rất lớn, mọi người nhanh chóng đến phía dưới Tứ Linh Băng Viên tập hợp, hai canh giờ sau, cường giả thế gia sẽ đến!

Lão giả nói.

Nhất thời nhóm đệ tử dự thi hai mặt nhìn nhau, gãi đầu gãi tai, trán nhăn lại.

- Rầm!

Trong nháy mắt một câu nói châm lửa toàn trường, người thế gia ở trong lòng vũ giả Thiên Man tưởng chừng như là một loại tồn tại thánh địa, có thể được một trong ngũ đại thế gia tùy tiện chỉ điểm một.... hai...., tuyệt đối sẽ trở thành cường giả đứng đầu trong trời đất này.

- Tô Dật, chúng ta đi sang bên kia xếp hàng kiểm tra đo lường đi!

Quân Hạo Thiên trầm ngâm một tiếng, chỉ vào phía bên phải pho tượng băng viên.

Tứ Linh Băng Viên là loại yêu thú tụ tập thành đôi thường đi lại ở thời đại viễn cổ, chúng có linh trí cao nhất trong thượng cổ đại yêu, rất hiểu tính người, linh hồn năng lượng cực mạnh.

Tô Dật nâng ánh mắt lên, hơi hơi nhún vai, đi cùng người Ngự Thiên Cung về phía đó.

Con mắt liếc về phía ba mặt khác, chỉ thấy Thiên Long tông đi phía Bắc Linh băng viên kiểm tra đo lường, Thánh Sơn đi về phía Tây Linh băng viên kiểm tra đo lường, phía sau có không ít thế lực đỉnh cấp đi theo.

Mà phía nam cùng phía đông là một ít thế lực nhất lưu của từng cái đại lục xếp hàng kiểm tra đo lường.

Quân Hạo Thiên hơi hơi quay đầu, tâm tình kích động, thời điểm chuẩn bị nói cho Tô Dật biết những chuyện sắp phát sinh thì phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc.

- Tô Dật, đã lâu không gặp!

Thanh âm thanh thúy động lòng người, vang vọng tựa như chuông bạc, vô cùng êm tai, Tô Dật quay đầu thấy một bóng người quen thuộc chậm rãi đi tới trước người, sắc mặt hơi khẩn trương.

- Tô Dật đó là?

Quân Hạo Thiên nhẹ giọng hỏi.

- Là bạn cũ Thần Kiếm Môn của ta!

Tự nhiên Tô Dật nhận ra người đến, giọng nói hơi hơi khô khốc, rõ ràng tâm hồn cũng rung chuyển không ít.

Người vừa mới phát ra âm thanh chính là Mộ Dao, đi theo phía sau là đám người Cung Thất, Anh Thiển Thiển, Lưu Vân Xuyên, Kiếm Thập Nhất, Âu Dương Nhiên, trong ánh mắt từng người tràn ngập sự sùng kính và sợ hãi.

Kỳ thực mọi người đã sớm nhìn thấy Tô Dật, thế nhưng vì thể diện nên không có tiến lên chào hỏi nhau, lúc này Mộ Dao rốt cục không nhịn được mở miệng gọi Tô Dật lại.

Trong nháy mắt tràng cảnh gặp nhau trên đường kéo Tô Dật trở về thời gian vui sướng ở Thần Kiếm Môn, khóe miệng hiện lên nụ cười mỉm.

Nói đến Thần Kiếm Môn, ngoại trừ Tô trưởng lão, thì bọn họ cũng chính là tài sản quý báu nhất của Tô Dật.

- Các ngươi cũng tới!

Tô Dật nhìn Mộ Dao, Cung Thất, Anh Thiển Thiển ăn mặc theo kiểu cung nữ, mặt mang bối rối.

Sự xa lạ do một thời gian dài không gặp bị thái độ của Tô Dật xóa bỏ trong nháy mắt, trên mặt mấy người lộ ra vẻ ngượng ngùng.

- Ừm, vừa rồi ngươi và Đại Thánh Tử Thánh Sơn so đấu ta đều thấy! Tô Dật, bây giờ ngươi thật là lợi hại!

Đôi môi anh đào của Mộ Dao vẽ ra một cái đường cung, ánh mắt hiện ra vẻ tán thưởng.

- Đúng vậy, bây giờ Tô Dật ngươi.... trở nên thật mạnh mẽ!

Anh Thiển Thiển vẫn là một tinh linh cổ quái, nhảy đến trước người Tô Dật.

- Các ngươi cũng không tệ! Đều cùng nhau tới tham gia Thiên Phong Bài Vị Chiến!

Trong mắt Tô Dật ra tiếu ý, thân mật xoa xoa đỉnh đầu Anh Thiển Thiển.

- Ngươi vẫn xấu xa như vậy!

Anh Thiển Thiển bị Tô Dật cưng chìu xoa đầu như vậy, mặt hiện lên hiện một tia hồng hào, nhanh chóng đi tới bên người Cung Thất.