← Quay lại trang sách

Chương 1775

Tô Dật, chúc ngươi có thể thu được thành tích tốt!

Thời gian hai năm không thấy, Cung Thất trổ mã càng thêm thanh tú tuyệt lệ, làn da trắng trẻo cái trán hơi hồng hào.

Tô Dật gật đầu, nhìn mọi người, trong lòng nổi lên cảm giác hài lòng, mỉm cười nói:

- Các ngươi cũng vậy! Còn Tô trưởng lão đâu?

- Một lát nữa tông chủ các tông môn và trưởng lão sẽ tới đấu trường!

Mộ Dao mỉm cười nói.

Nghĩ đến một lát nữa là có thể nhìn thấy Tô trưởng lão, trong lòng Tô Dật lại hơi hơi căng thẳng, một cảm giác chua xót như dấm chua xẹt qua trái tim.

- Đứng lại!

Lúc Tô Dật và mọi người Thần Kiếm Môn nói chuyện, một cái thân ảnh màu trắng ở bên cạnh dẫn người Thần Kiếm Môn còn thừa lại hướng về phía pho tượng đi tới.

Cho dù người kia có hóa thành tro Tô Dật cũng có thể nhận ra hắn là ai, trong lòng nổi lên một nụ cười lạnh lùng, khí tức trên người ép cho đám người Cung Thất khó thở, lạnh lùng nói.

- Vân Lăng Phong, đã lâu không gặp?

Thân ảnh màu trắng đi về phía trước nhanh chóng ngừng lại, tựa như ngưng đọng đọng vậy, hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt run rẩy rơi vào trên người Tô Dật.

Oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được kẻ thù trước đây của mình.

Hôm nay Tô Dật nhìn Vân Lăng Phong như nhìn một con giun con dế, tinh quang trong mắt run lên, hai tay nắm chặc thành quyền, sát ý nghiêm nghị!

Vân Lăng Phong đại biểu Thần Kiếm Môn xuất chiến, vốn không được ủng hộ, lúc này mặt đám người Anh Thiển Thiển đều lộ ra vẻ trêu tức, hai tay khoanh lại, lạnh lùng nhìn hắn đi tới.

Vân Lăng Phong bị tiếng kêu của Tô Dật làm cho cả người hơi hơi run lên, thân thể cứng đờ, máy móc quay đầu lại, yết hầu nuốt nước bọt không ngớt.

So sánh với hai năm trước, Vân Lăng Phong ít đi vài phần khí chất phiêu nhiên, giữa hai lông mày lại nhiều thêm mấy phần âm đức và tà ác, sắc mặt âm trầm như là lá khô.

Cả người gầy nhom đi rất nhiều, xương gò má nổi lên cao cao, ấn đường mang theo vài phần mịt mờ, mái tóc dài đen nhánh được chải thẳng.

Vành mắt biến thành màu đen làm cho Tô Dật trong nháy mắt nghĩ đến Nam Cung Hàn Qua trong Cửu Tinh Cốc, hắn nhướng mày, cười lạnh nói.

- Ngươi muốn chạy đi đâu? Ta còn chưa có ôn lại chuyện cùng ngươi đấy!

Trong nháy mắt bầu không khí giữa hai người ngưng đọng, Quân Hạo Thiên ở một bên mày kiếm dựng thẳng, ánh mắt nhìn Vân Lăng Phong từ trên xuống dưới, trong ánh mắt tràn đầy biểu tình hèn mọn, nói:

- Tô Dật, này người bất thường! Ta giúp ngươi giải quyết hắn!

Khóe miệng Tô Dật hơi cong lên, phất tay một cái, không ngừng cười ha hả, phóng ra uy áp linh hồn như núi lớn trùng kích ở trên người Vân Lăng Phong.

- Thật mạnh! Đây là cảnh giới Nguyên Hoàng nhị trọng sao? Làm sao lại mạnh như vậy!

Anh Thiển Thiển che miệng kinh hô.

Uy áp linh hồn ngập trời mạnh mẽ xé nát không gian chung quanh, lực lượng phóng ra như một đầu man yêu thú tàn bạo đánh về phía Vân Lăng Phong, trong nháy mắt tập trung ở trên người hắn.

- Không cần, đây là bạn cũ của ta, ta vẫn chưa có hảo hảo ôn chuyện cùng hắn đâu?

Tô Dật dần dần đến gần Vân Lăng Phong, bên trong con ngươi đen nhánh hiện lên một tia tinh mang, vẻ mặt trầm thấp nói.

- Ngươi nói đúng không, Vân Lăng Phong?

- Tô Dật, ngươi muốn gì?

Khóe mắt Vân Lăng Phong hơi co lại, bên trong ánh mắt mang theo vài phần mờ mịt, thanh âm ma sát như giấy nhám truyền ra, thân thể run nhè nhẹ.

Tô Dật giống như nghe thấy truyện cười êm tai nhất, hơi hơi xoa tim của mình, trong nháy mắt trong tay Tô Dật xuất hiện một cây trọng kiếm toàn thân đen nhánh, tràn ngập huyết văn.

- Ầm!

Cổ tay hơi run lên, Tô Dật hơi hít một hơi, thân kiếm khổng lồ rơi ở trước người Tô Dật.

Mặt đất hơi hơi hạ xuống, trong nháy mắt không gian sinh ra kình phong đem đất đá đánh bay, tiếng trầm muộn lay động tâm linh tất cả mọi người.

Hai tay Tô Dật đạt lên chuôi kiếm, cười nói:

- Năm đó ngươi đâm ta một kiếm, muốn đi khảo nghiệm vậy cũng để ta đâm một kiếm! Như thế nào? Có lời không?

Trong con ngươi hẹp dài của Vân Lăng Phong tràn đầy vẻ kinh hãi, năm đó Tô Dật từng dùng qua thanh trọng kiếm này, xem ra bây giờ nó đã có biến hóa rất lớn, hơn nữa trọng lượng tuyệt không phải năm đó có thể sánh.

Một kiếm này hạ xuống không chết cũng tàn phế! Nhìn uy áp linh hồn của Tô Dật, Vân Lăng Phong khó có thể đánh giá được đến cùng lực lượng Tô Dật ở cái tầng thứ nào!

- Tô Dật, ngươi đừng khinh người quá đáng! Nơi đây không phải chỗ ngươi nói chuyện!

Vân Lăng Phong ngoài mạnh trong yếu, thanh âm khẽ run lên, trầm thấp quát.

Nghe những lời này, sát ý trong cơ thể Tô Dật rốt cục xuất hiện, trong nháy mắt khí tức màu đỏ nhạt bao vây quanh thân.

Lão giả Phục Yêu Môn ở chỗ xa nhìn nhưng không nói lời nào, dù sao đó cũng không phải người Phục Yêu Môn, tranh đấu lẫn nhau, đối với Phục Yêu Môn mà nói đều là chuyện tốt.

Tô Dật cười lạnh một tiếng, huy động Huyết Ma Sát Thần Kiếm sinh ra kình phong lần thứ hai, dưới kình phong huyết khí cuồn cuộn trực tiếp làm cho lỗ tai mọi người đứng ở cạnh pho tượng Nam Linh Tuyết Viên vang lên ông ông, màng tai đau đớn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của đám người Anh Thiển Thiển, Cung Thất nhất thời trắng bệch, váng đầu hoa mắt, vội vã vận chuyển nguyên khí, thân hình nhanh chóng rút lui về phía sau.

Tô Dật quát nhẹ một tiếng, bỗng nhiên trong ánh mắt bắn ra sát ý ngút trời, huyết sắc thao thiên bộc phát ra, trong nháy mắt kình phong đỏ thắm hóa thành dải lụa màu đỏ đánh về phía Vân Lăng Phong,

- Ầm!

- Ta muốn giết ngươi!

Vân Lăng Phong thấy huyết sắc kình phong đánh tới, ánh mắt trở nên hung hãn dữ tợn, trong tay vội vã sinh ra một thanh trường kiếm màu trắng, huy vũ trường kiếm sinh ra kình phong, lập tức va chạm cùng huyết sắc kình phong.

- Ầm ầm!

Chỉ thấy bạch sắc kiếm mạc của Vân Lăng Phong ở dưới sóng xung kích của Tô Dật không chịu nổi một kích, hộ thể nguyên khí trước người bị lắc lư giữ dội, năng lượng ba động đẩy lui hắn về sau mấy chục thước.

Cả người bị đánh cho chật vật ngã trên mặt đất, hắn chống trường kiếm đứng dậy, khóe miệng lưu lại một vòng huyết dịch màu đỏ tươi.

- Vân Lăng Phong! một kiếm năm đó ngươi có trả ta hay không! Ba năm giam cầm, vẫn còn một năm! Ngươi nghĩ cứ toán sao như vậy!

Một tiếng quát lớn từ trong miệng Tô Dật phát ra, bước chân hướng về phía trước một bước, Tô Dật hít nhẹ một hơi, vung Huyết Ma Sát Thần Kiếm lên lần thứ hai, đánh ra hai đạo sóng kiếm bắn vọt về phía Vân Lăng Phong như cự long.

Vân Lăng Phong nhìn huyết sắc sóng kiếm từ xa xa mà đến, miễn cưỡng đứng dậy, đột nhiên trước mắt hiện lên một cái thân ảnh cao lớn, bả vai hơi trầm xuống một cái, miễn cưỡng kháng trụ sóng kiếm!

Chỉ một thoáng, vân phong khinh đạm, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.

- Tô Dật, một chiêu này ta thay Vân Lăng Phong chịu!

Thanh âm trầm thấp mang theo cảm giác hơi hơi đau nhức vang lên, người đàn ông trung niên cười khổ nhìn Tô Dật, mặt sắc hơi hơi trắng bệch, có thể suy ra nam tử kia cũng không hơn gì một kiếm vừa rồi!

- Tư Đồ Lưu Vân, ngươi có ý gì!

Tô Dật cầm trọng kiếm ở trong tay, khí thế thao thiên, sát ý vô tận trong mắt đang lo không chỗ phát tiết.

Đứng ở trước người Vân Lăng Phong chính là môn chủ Tư Đồ Lưu Vân của Thần Kiếm Môn, phụ thân Tư Đồ Mục Dương.

- Ta biết ngươi hận hắn, có một số việc cũng không phải ta mong muốn, Thần Kiếm Môn đã bù đắp, nếu như ngươi cảm thấy còn chưa đủ, ta nguyện thay Vân Lăng Phong thừa nhận lửa giận của ngươi!

- Tô Dật! Ngươi là tên khốn kiếp! Đừng làm tổn thương Phong nhi của ta!

Xa xa trên đài cao có một lão giả cả người mặc trường bào màu xám nhạt đang chửi ầm lên, thanh âm tràn ngập vẻ bối rối không gì sánh được.

Nhìn thân ảnh đang nhanh chóng đến gần, khóe miệng Tô Dật nhấc lên một nụ cười mỉm, giọng căm hận nói.

- Bạch Mính Sơn! Sư đồ hai người đều tới nhận lấy cái chết đi!