← Quay lại trang sách

Chương 1776

Ánh mắt Tư Đồ Lưu Vân biến thành cực kỳ khó coi, tu vi Nguyên Hoàng bát trọng ầm ầm bộc phát ra.

Bàn tay to lớn ngăn ở trước người Bạch Mính Sơn, ý bảo bên ngoài không cần nói, ánh mắt hơi hơi rung chuyển, rơi vào trên khuôn mặt Tô Dật.

- Tô Dật, ta biết Thần Kiếm Môn mắc nợ ngươi, hôm nay có thể nể mặt Mục Dương và Tô trưởng lão, tạm thời buông tha Thần Kiếm Môn hay không! Để cho Vân Lăng Phong tham gia thí luyện?

- Mục Dương!

Tô Dật than nhẹ một tiếng trong lòng, Tư Đồ Mục Dương vẫn luôn hy vọng Tô Dật có thể trở về Thần Kiếm Môn.

Tổn thương Tư Đồ Lưu Vân, trở mặt với Thần Kiếm Môn, Mục Dương tuyệt đối sẽ đau lòng.

Ánh mắt Tô Dật gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lăng Phong, hai tay nắm chuôi kiếm đã trắng bệch, tiếng xương cốt kêu rắc rắc vang lên, sát ý ẩn nhẫn đến mức tận cùng quay cuồng.

Năng lượng linh hồn ầm ầm tràn ra, đột hiên mí mắt Tô Dật hơi nâng lên, phát giác trên đài cao có một thân ảnh nhỏ gầy đang chăm chú nhìn mình.

Trong nháy mắt, Tô Dật không khỏi động dung, suýt nữa kêu thành tiếng.

Viền mắt dần dần ướt át, cố gắng mở to con ngươi hằn lên tia máu, không cho nước mắt rơi xuống, trong lòng khẽ thở dài.

- Tô trưởng lão cũng muốn Thần Kiếm Môn dương danh ở Thiên Man đại lục!

Không hề nghi ngờ, lúc này Thần Kiếm Môn đã mang tất cả hi vọng đặt ở trên người Vân Lăng Phong.

- Hô!

Tô Dật dần dần thu liễm khí tức, hít sâu một hơi, ánh mắt trầm xuống nói ra:

- Tư Đồ Lưu Vân, bảo vệ tốt Vân Lăng Phong của các ngươi, nếu như chết ở trong U Minh thành, đừng oán trách trời đất!

Tay phải Tô Dật hơi hơi ra sức, lồng ngực phồng lên một hơi, thu hồi trọng kiếm.

Ánh mắt liếc Tô trưởng lão trên đài cao một cái, rồi cùng Quân Hạo Thiên đi về phía pho tượng Nam Linh Băng Viên, chừa lại đám người Thần Kiếm Môn đang ngạc nhiên ở phía sau.

- Tiểu tử này so với năm đó còn kinh khủng hơn!

Tư Đồ Lưu Vân cười khổ lắc đầu, cố gắng áp chế lực trùng kích mà một kích vừa rồi Tô Dật mới tới.

Liếc mắt nhìn Vân Lăng Phong ở sau lưng, trong ánh mắt lạnh nhạt, không có bất kỳ cảm giác gì, tiếp theo liền hóa thành một cái tàn ảnh bay về phía đài cao.

Không có uy áp của Tô Dật, Vân Lăng Phong tựa như quả bóng xì hơi, mặt lúc canh lúc trắng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất lực.

- Phong nhi, ngươi như thế nào rồi?

Hai tay Bạch Mính Sơn run run, ánh mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm Tô Dật.

- Không thể, hắn không thể là Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng! Không thể!

Vân Lăng Phong tự lẩm bẩm, ánh mắt thất thần.

Trên mặt đám người Cung Thất đầy vẻ chấn động, ánh mắt Mộ Dao càng nhúc nhích, thấp giọng than thở:

- Dường như hắn so với lần trước còn mạnh hơn nhiều lắm! Thực sự là yêu nghiệt!

- Ai, cuối cùng vẫn không sánh bằng!

Vẻ kinh ngạc kéo dài ở trên đôi mắt của Lưu Vân Xuyên, khiến hắn thoáng thở dài nói.

Tứ Linh băng viên, vừa lúc phân bố ở bốn phương tám hướng đấu trường, khoảng cách với nhau rất lớn, nhưng động tĩnh vừa rồi vẫn khiến không ít người chú ý như trước, trong đó có người của Thánh Sơn.

- Hình như tiểu tử dùng trọng kiếm làm vũ khí kia không phải là Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng!

Mặt Úy Trì Trường Phong âm trầm, bàn tay không ngừng vuốt càm, hơi đăm chiêu nói.

Vẻ mặt Tuyết Hồng Lâu cũng trở nên nghiêm túc, nhìn hình bóng Tô Dật và Ngự Thiên Cung, song quyền hơi hơi nắm chặt.

- Hiện tại hắn thật mạnh!

Mặt mày Liễu Nhược Hi càng khiếp sợ, sự chấn động và hoảng sợ không ngừng hiện lên ở trong ánh mắt, đôi mắt sâu thẳm tập trung ở trên người Tô Dật.

Lúc này có rất nhiều thế lực đỉnh cấp và thế lực nhất lưu lần lượt xuất hiện, Tư Đồ Lưu Vân trở lại trên đài cao, khóe miệng hơi hơi co giật, thấp giọng nhìn Tô Cuồng Ca.

- Tô trưởng lão, tốc độ trưởng thành của tên đồ đệ này vượt xa tưởng tượng của chúng ta!

Tiếng cười khô khốc từ trên người Tư Đồ Lưu Vân truyền đến, Tô Cuồng Ca bị biểu hiện vừa rồi của Tô Dật làm cho hai mắt tỏa sáng, khóe miệng hiện lên tiếu ý nhàn nhạt không thể thấy.

Hai tay khô héo của Tô Cuồng Ca nắm thật chặt ghế ngồi, chỉ gật đầu mà không nói lời nào.

Trên đài cao bên kia, có vài tên lão giả mặc quần áo Phục Yêu Môn cũng đang thấp giọng nói chuyện.

- Người kia chính là Tô Dật sao?

Một tên lão giả Phục Yêu Môn có thân hình hơi hơi loạm khọm, đầu tóc lưa thưa lạnh giọng nói.

Người đáp lời là người Tô Dật rất quen thuộc, chính là thái thượng trưởng lão Xích Đông Tuyệt của Phục Yêu Môn, lúc này xương cốt cả người lão phát sinh tiếng răng rắc, nghiêm giọng nói.

- Hóa ra tiểu tử này chính là người lấy Phục Yêu Bảo Rương của chúng ta, vì bảo rương mà Hàn Qua và hai gã cường giả phái đi Trung Châu đều không còn!

- Ai! Lẽ ra lúc này Hàn Qua có thể xuất chiến! Đông Tuyệt trưởng lão, ngươi đừng quá bi thương!

Xích Đông Tuyệt tức giận hừ một cái, lão nhìn Tô Dật, trong lòng tràn đầy tức giận, trầm giọng nói:

- Tiểu tử này có giao tình không cạn với Đoan Mộc cung chủ, lát nữa môn chủ đến, truyền lệnh xuống, hảo hảo chiêu đãi Tô Dật này một chút, đoạt lại bảo rương thần bí!

- Đó là tự nhiên, hắn đã tự thân đưa cái bảo rương này đến cho chúng ta, trận đầu sẽ khiến hắn quy thiên!

Lão giả gật đầu, ánh mắt hơi khép lại, khóe miệng chậm rãi hiện lên nụ cười âm tà, sau đó đi ra bên ngoài đấu trường.

- Tô Dật! Ta muốn ngươi chết không yên lành!

Thân thể khô héo già nua của Xích Đông Tuyệt hơi run run.

Bỗng nhiên liếc mắt nhìn Tô Cuồng Ca, phát hiện Tô Cuồng Ca đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Xích Đông Tuyệt không khỏi rùng mình.

Đôi mắt Tô Cuồng Ca âm trầm, dường như lòng có căm phẫn, thân thể thấp bé tản mát ra năng lượng kiếm khí khổng lồ, uy áp ngập trời tựa như một cái lợi nhận có thể xuyên thấu tất cả bay tới.

- Tô lão tiểu tử xảy ra chuyện gì vậy? Ai chọc tới hắn?

Xích Đông Tuyệt tùy ý lầm bầm một câu, vung tay lên, không tiếp tục nhìn về phía Tô Dật, mà hướng về phía pho tượng Tứ Linh băng viên ở phía bắc và phía tây.

Giờ khắc này, băng viên phía bắc bỗng nhiên tỏa ra quang mang, năng lượng bên ngoài ngừng xoay tròn thành hình xoắn ốc rồi bay lên không, bên trên hư không có một tiếng rống to rõ vang lên.

Tiếp theo văn tự ở trên ngực Bắc Linh Thần Viên hiển hiện, những cái tên liên tục sáng lên, Bá Hải Tam Thông xếp ở vị trí thứ nhất.

- Bá Hải Tam Thông, Nguyên Hoàng kỳ bát trọng, hai mươi năm tuổi! Chỉ số vũ lực chín hai!

- Xoạt!

Mọi người lập tức quên mất sóng gió nhỏ vừa mới xuất hiện, bình phục nỗi lòng, ánh mắt nhanh chóng tập trung ở vị trí Bá Hải Tam Thông.

- Quả nhiên thế lực cao cấp vẫn lợi hại nhất! Hai năm tuổi Nguyên Hoàng bát trọng!

- Có lẽ sau này Thiên Long tông sẽ lại xuất một nhân vật Nguyên Vực cảnh mới!

- Bá Hải Tam Thông thật không tầm thường!

Bên trên khán đài lúc này, môn chủ và trưởng lão các tông môn đều đã đứng dậy.

Vị trí Thiên Long tông, có một nam tử mặc cẩm phục hoa bào, ánh mắt sáng quắc, thấy toàn trường phản ứng kinh hãi đối với Bá Hải Tam Thông, biểu hiện cực kỳ thoả mãn.

Một ít tông môn ở gần đó dồn dập chúc mừng, càng làm cho tâm tình môn chủ Thiên Long môn thêm kích động.

Bá Hải Tam Thông thở dài một hơi, khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Úy Trì Trường Phong và Thượng Quan Thần Trác, ánh mắt lộ ra vẻ trêu tức.

- Đồ đê hèn! Ta làm sao có thể thua bởi hắn!

Úy Trì Trường Phong nhẹ giọng gầm lên một câu, lập tức đi nhanh đến chỗ Tây Linh băng viên.