Chương 1778
Ta không cần dính vào!
Tô Dật thở nhẹ ra một hơi, trận thí luyện đầu để cho bọn họ làm nhân vật chính, ta chỉ cần cuối cùng lấy được vị trí đệ nhất Thập Ngọc lâu!
Cái khác đều là giả!
- Hừ! Tùy ngươi!
Rõ ràng Thiết Hồn Mạch có chút không vui, mắt liếc nhìn Tuyết Hồng Lâu và Liễu Nhược Hi, xuất hiện màu huyết hồng.
- Nếu như ta là ngươi, ta sẽ làm chấn động toàn trường, cái gì mà Tuyết Hồng Lâu, cái gì mà Liễu Nhược Hi, toàn bộ đều không để ý! Đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất!
Tự nhiên trong lòng Tô Dật cũng nghĩ như vậy, đôi mắt hiện lên một tia ngoan lệ.
Nhưng nghĩ lại người ngũ đại thế gia vẫn chưa đến, nên Tô Dật không muốn để lộ lồng ngực ra cho mọi người xem.
- Lão Thiết, ngươi hơi nóng nảy thì phải!
Tô Dật khẽ cười nói.
- Vậy cũng không được, ngươi là người đàn ông Thiết Hồn Mạch ta nhận định, ai dám cưỡi lên đầu ngươi, không phải là cưỡi lên đầu ta sao? Ta đi phế con bà nó đồ chơi của hắn!
Thiết Hồn Mạch đập phá huyền quan, oán hận không ngớt.
Tô Dật đứng dậy, dựa vào phía dưới một cây đại thụ, bên dưới bóng râm Tô Dật chậm rãi nâng tròng mắt đen nhánh lên, ánh mắt sắc bén.
- Yên tâm, bọn họ một người cũng không chạy được! Ngươi nhanh ngẫm lại, xem có biện pháp gì có thể để cho ta nhanh chóng tăng thực lực lên mới là quan trọng!
- Thánh Tôn đến!
- Đoan Mộc cung chủ đến!
Ngay vào lúc này, hai gã đệ tử bên ngoài Phục Yêu Môn cất cao giọng nói vọng vào hội trường, tất cả cường giả vây xem đồng thời đứng lên.
Hai vị mỹ nhân nổi danh Thiên Man đại lục năm đó đồng thời tiến đến, làm sao không khiến cho nhiệt huyết của các vị vũ giả sôi trào, chắp tay đứng đợi!
Tô Dật cũng không tự chủ được đứng thẳng lên, bước chân bước về phía trước một bước, Tô Dật đều cực kỳ quan tâm nhất cử nhất động của Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Chỉ thấy trên đài cao, có một vệt kim quang gào thét bay tới, khí tức cuồng bạo khiến mọi người kinh sợ ầm ầm tràn ra.
- Xoẹt!
Nhất thời, tất cả cường giả phóng ánh mắt lên đài cao, cùng lúc đó yết hầu vang lên những thanh âm liên tiếp, bên trong đôi mắt có một bóng người mờ ảo dần dần hiện lên rõ ràng.
Người tới có dáng người mềm mại như yến, vừa đi vừa chậm rãi gật đầu với cường giả các bên, sớm nghe được Thánh Tôn sẽ tham gia Thiên Phong Bài Vị Chiến, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật.
Một vị phu nhân có dáng dấp đoan trang mà ưu nhã chậm rãi bay vào bên trong sân, phía sau có kim quang chiếu rọi, từng tia năng lượng nhàn nhạt lóe lên nhìn cực kỳ rực rỡ.
Da thịt trắng như tuyết, con ngươi trong suốt, trên khuôn mặt tuyệt lệ mang theo mấy nếp nhăn nhàn nhạt, bên dưới sóng mũi cao là một đôi môi thắm nồng.
Mái tóc đen xen lẫn một chút trắng được buộc lên thật cao, kèm theo khí độ ung dung cao quý, nhìn một cái liền biết năm đó đẹp đến nhường nào.
Người tiến vào chính là Thánh Tôn của Thánh Sơn, nàng vừa mới vào trong mắt của mọi người tràn đầy ánh sáng chói mắt, trong lòng không khỏi run lên.
- Không biết lúc còn trẻ nữ nhân này đẹp cỡ nào!
Vô số ánh mắt rơi trên khuôn mặt Thánh Tôn, Thánh Tôn nhẹ nhàng đi vào, ánh mắt khẽ nâng lên, lạnh nhạt nói.
- Thiên Long tông chủ, Thần Hổ môn chủ, đã lâu không gặp!
Tông chủ Thiên Long tông, Bá Hải Trường Ưng, cùng với môn chủ Thần Hổ Thượng Quan Tuyệt Hổ đồng thời mỉm cười gật đầu với Thánh Tôn, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
- Sau khi nữ nhân này gả cho Thánh Đế, liền không đi ra nữa!
- Sợ rằng lần này đi ra ngoài là vì chuyện tình của Thánh Đế, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy rốt cục cũng không nhịn được!
Thượng Quan Tuyệt Hổ và Bá Hải Trường Ưng nhìn nhau cười một tiếng, lão giả vừa mới răn dạy Thánh Hỏa trưởng lão đi tới trước mặt Thánh Tôn, cực kỳ trang trọng nói.
- Thánh Tôn, Đại Thánh Tử cùng ngũ thánh tử đều đã kiểm tra xong, giá trị vũ lực đều là chín mươi!
Khuôn mặt hơi tang thương của Thánh Tôn chậm rãi hiện lên một tia biến hóa nhỏ bé, khóe miệng hơi cong lên, ôn nhu nói:
- Khổ cực cho Đoan Mộc trưởng lão rồi!
Nói xong, dưới sự dẫn đường của Đoan Mộc trưởng lão, Thánh Tôn đi về vị trí hiện tại của Thánh Sơn.
- Vậy mà lão gia hỏa kia lại là Đoan Mộc Hùng Đồ?
Bá Hải Trường Ưng thấp giọng "Tê" một tiếng, ánh mắt liếc về phía Thượng Quan Tuyệt Hổ.
Chân mày Thượng Quan Tuyệt Hổ cũng hơi nhíu lại, tự nhiên hiểu ý của Bá Hải Trường Ưng, khóe miệng lộ ra vẻ giả cười, cười khan một tiếng.
Đoan Mộc Hùng Đồ là thủ tịch trưởng lão Thánh Vũ đường, tự nhiên ở Thánh Sơn cũng là quyền cao chức trọng, cùng với Thánh Hỏa cũng là một trong năm vị thái thượng trưởng lão.
Trên danh nghĩa ở Thánh Vũ đường nhưng hầu như không xuất thế.
- Trong năm vị Thánh Hỏa, Thánh Viêm, Thánh Tâm, Hùng Đồ, Nghiệp Phong thì có hai vị Thánh Hỏa trưởng lão và Hùng Đồ trưởng lão tới, xem ra lần này Thánh Sơn muốn làm chuyện gì đó!
Thượng Quan Tuyệt Hổ híp mắt, mở miệng cười nói.
- Nhưng Đoan Mộc này xa xa không có đáng sợ bằng Đoan Mộc mới tới!
Bá Hải Trường Ưng lạnh giọng nói.
- Cũng không biết, nhiều năm như vậy mà nàng cũng không già đi!
- Lần này ngươi đừng vội giành với ta! Nghe nói lúc trước con của ngươi còn cùng lão tiểu tử Xích Đông Tuyệt kia đánh nhau, thật đúng là làm được!
Bá Hải Trường Ưng trêu tức Thượng Quan Tuyệt Hổ, đem toàn bộ tình hình ở U Minh thành ngày ấy vạch trần.
- Thật vất vả mới đợi được Đoan Mộc Tiểu Mạn xuất thế, chút chuyện này ta sẽ không để ở trong tâm. Ngược lại Thiên Long tông ngươi cực kì già mồm, giống như Bá Hải Trường Ưng ngươi vậy, đều đốt than trong bình!
Nói xong, Thượng Quan Tuyệt Hổ cười lớn một tiếng, rồi một mình đi về phía cửa.
- Tên vũ phu, vậy mà nói lão tử nóng nảy khó chịu!
Bá Hải Trường Ưng cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, hai mắt đỏ đậm, nhanh chóng bạo phát ra một thân kình khí kinh khủng, theo sát Thượng Quan Tuyệt Hổ.
Hai người vẫn chưa ra khỏi thạch lâm nửa bước, chỗ cửa có một mảnh tuyết đọng nhẹ nhàng bay tới, hà ýlạnh lẽo làm cho đấu trường và mọi người trên đài cao không khỏi rùng mình một cái.
Đệ tử đã kiểm tra xong dồn dập phóng ánh mắt lên đài cao, vươn dài cổ, nhìn bộ mặt thật của đệ nhất mỹ nữ được Thiên Man công nhận năm đó.
Đệ tử còn chưa kiểm tra nhanh chóng ra roi thúc ngựa, những người còn chưa kiểm tra dư lại không nhiều lắm.
Ánh sáng trắng rực rỡ, một thân ảnh mặc nguyệt bào óng ánh, theo phong tuyết trên không trung hóa thành từng vệt tàn ảnh, chân sen điểm nhẹ, một giây tiếp theo đã đến trước mặt người khác.
Tốc độ không nhanh không chậm, lại làm cho người ta cảm thấy vô tận uy áp, nhất thời trời bắt đầu bay lả tả hoa tuyết nhỏ bé, Bá Hải Tam Thông cùng với Thượng Quan Tuyệt Hổ đứng gần nhất, bên trên lông mi và râu tóc đều đã ngưng kết ra tơ trắng trong suốt.
Hai người vội vàng vận chuyển nguyên khí, bàn tay biến hóa ra vô số ấn quyết quỷ dị, loại trừ hàn khí quanh thân, bên trong mi tâm không ngừng phóng xuất ra năng lượng hung ác mà cuồng mãnh, áp chế uy áp của Đoan Mộc Tiểu Mạn xuống.
Hai người đồng thời sửa sang lại quần áo, hít một hơi thật sâu, bảo trì sự trấn định, giọng nói bình tĩnh của Bá Hải Tam Thông trở nên hơi run rẩy, Thượng Quan Tuyệt Hổ càng không ngừng liếm đôi môi khô khốc.
Chỉ có Đoan Mộc Tiểu Mạn là bình tĩnh thanh nhã, từng bước phong tuyết, từng bước u ảnh, hai tay giao nhau, nhìn không chớp mắt, chiếc đùi thon dài trắng như tuyết dao động, rất nhanh liền đi qua giữa hai người Bá Hải Tam Thông và Thượng Quan Tuyệt Hổ, lưu lại một mùi thơm lạnh lẽo nhàn nhạt.
Hai người bừng tỉnh ngẩng đầu lên, không tự chủ được si mê, phát hiện đệ nhất mỹ Thiên Man nhân năm đó dĩ nhiên không có bất kỳ biến hóa gì.