Chương 1779
Gò má Đoan Mộc Tiểu Mạn lạnh lùng cô tuyệt, giống như không nhiễm một chút bụi trần, ánh mắt lãnh đạm đủ để làm cho tất cả đàn ông trên thế gian có tà niệm phải tự ti mặc cảm.
Tô Dật dựa lưng vào đại thụ, hai tay đặt ở sau gáy, nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn bộc lộ vẻ kinh diễm, trong ánh mắt cũng hiện lên một tia lạnh lùng, nhỏ giọng nói rằng:
- Nếu nàng làm vợ ta, không biết ta có bị người trong thiên hạ truy sát hay không!
- Có lẽ kết cục của ngươi so với Đoan Mộc Kình Thiên còn thảm hơn, hài cốt không còn!
Thiết Hồn Mạch có chút hả hê cười.
Tô Dật dựa đại thụ, đột nhiên đứng lên sửa lại đầu tóc, ánh mắt không tập trung, dõi theo Đoan Mộc Tiểu Mạn đang làm dao động toàn trường.
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn thanh tịnh và đẹp đẽ, trong suốt quãng đường đi về phía Ngự Thiên Cung, thỉnh thoảng hai bên trái phải có tiếng nuốt nước bọt vang lên.
Hai người Bá Hải Trường Ưng vàThượng Quan Tuyệt Hổ vẫn đang mở to hai mắt, miệng khẽ há ra, ánh mắt nóng bỏng không ngừng dò xét lung tung.
Bước chân như cứng đờ lại, không dám đi tới chào hỏi Đoan Mộc Tiểu Mạn, chỉ có thể nhìn bóng lưng Đoan Mộc Tiểu Mạn, âm thầm động lòng.
Cổ Nhạc cùng mấy vị trưởng lão khác nhất thới tiến lên nghênh đón, cung kính nói:
- Đoan Mộc cung chủ!
Đoan Mộc Tiểu Mạn vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người nàng.
Từ trên xuống dưới, từ già tới trẻ, bất kể nam nữ đều chăm chú nhìn lên khuôn mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn, hô hấp hơi ngưng trệ, tiếng thán phục liên tiếp vang lên bên tai không dứt.
Trong tất cả mọi người, chỉ có một mình Liễu Nhược Hi sau khi nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn xong, liền dời ánh mắt sang nhìn Tô Dật.
Tô Dật giống như phát giác ra, nên hơi hơi chuyển động đôi mắt, lăng không đón lấy ánh mắt của Liễu Nhược Hi, không có bất kỳ tình cảm gì, nhưng hắn có thể phát hiện trên khuôn mặt lạnh lẽo của Liễu Nhược Hi, có vài phần bi thương vô cớ.
- Liễu nha đầu cũng là tuyệt sắc thế gian không, chỉ trách Đoan Mộc Tiểu Mạn quá mức yêu nghiệt, chỉ sợ trên trời mới có khuôn mặt cực phẩm như vậy! Thiên Man đệ nhất mỹ nữ cũng không quá đáng?
Thiết Hồn Mạch thấp giọng tán thán ở trong lòng Tô Dật, mắt hơi híp lại giống như một lão sắc quỷ.
Tiếp theo, toàn trường lại bắt đầu bàn tán, ánh mắt đan xen, ngôn ngữ vang lên, tất cả chủ đề đều là Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Tô Dật không khỏi thở dài một hơi, đàn ông có được năng lực mạnh mẽ đến mức giận sôi mới có thể chinh phục thiên hạ, còn phụ nữ có xinh đẹp liền có thể chinh phục đàn ông mạnh mẽ.
- Tỉnh chưởng quyền thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân, lòng dạ thiên hạ ôm vào mộng, thần trì lưu luyến điểm giang sơn!
Tô Dật không khỏi kích khởi hào tình vạn trượng, cái này mới là giấc mộng của đàn ông!
- Ngươi xem, mấy lão tiểu tử của Thiên Long tông, Thần Hổ môn, thấy sư phụ Tiểu Mạn xinh đẹp như hoa của ta, liền giống như chó xù! Thực sự là quá ác tâm!
Trong lòng Tô Dật không khỏi sinh ra dũng khí, đưa mắt phóng tới Nam Linh Băng Viên lần nữa, thấp nói rằng:
- Tới thôi!
Chỉ có thực lực mạnh mẽ, mới có thể sở hữu tất cả!
Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng trên đài, nghe Cổ Nhạc báo kết quả khảo nghiệm: Quân Hạo Thiên Nguyên Hoàng kỳ ngũ trọng, giá trị vũ lực tám năm, là người có kết quả kiểm tra cao nhất của Ngự Thiên Cung lần này.
- Tô Dật đâu, hắn kiểm tra chưa?
Đây là câu nói đầu tiên của Đoan Mộc Tiểu Mạn, thanh âm như hoàng anh xuất cốc, không nghĩ tới cũng vì Tô Dật mà nói.
Bá Hải Trường Ưng cùng với Thượng Quan Tuyệt Hổ nghe vậy đều nhướng mày, đối với thân ảnh màu xanh chỗ Nam Linh Băng Viên có hứng thú thật lớn.
Bên kia, ánh mắt thủy chung rơi trên người Đoan Mộc Tiểu Mạn còn có Xích Đông Tuyệt của Phục Yêu Môn, từ khi Đoan Mộc Tiểu Mạn tiến đến, tâm tình Xích Đông Tuyệt căng như dây cáp.
Trong con ngươi đục ngầu tràn ngập hình ảnh như băng tuyết của Đoan Mộc Tiểu Mạn, kích động đến mức khoa tay múa chân, nhất thời làm cho một đám cường giả Phục Yêu Môn hết sức khó xử.
Ở một góc khác trên đài cao, còn có một cái thân ảnh thấp bé từ trên ghế đứng lên, nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn giống như tiên tử, trong mắt không ngừng lấp loé ánh sáng.
- Tô Dật có quan hệ gì với nàng?
Ánh mắt Thánh Tôn hơi khép lại, trên khuôn mặt đoan trang hiện lên vẻ nghi hoặc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tuyết Hồng Lâu bên cạnh Liễu Nhược Hi, thanh âm băng lãnh.
- Chuyện này....
Đoan Mộc Hùng Đồ không nói lời nào.
- Có lẽ quan hệ giữa hắn và Đoan Mộc Tiểu Mạn không cạn! Đoan Mộc Tiểu Mạn đã từng vì hắn mà đánh đập Phục Yêu Môn rất tàn nhẫn! Thánh Tôn, người cảm thấy đây là cái quan hệ gì?
Thánh Hỏa khinh bỉ ho khan một tiếng, trong lòng tràn đầy sự phẫn hận đối với Tô Dật.
- Ta biết, đã như đây, mọi người tạm thời không nên động đến hắn!
- Thánh Tôn, hắn chính là người có huyết hải thâm cừu cùng Thánh Sơn chúng ta!
Thánh Hỏa gấp giọng nói, đối mặt với Thánh Tôn nhưng Thánh Hỏa vẫn không kiêng nể chút nào.
Thánh Tôn không buồn không vội, khóe miệng hiện lên một cái độ cong thần bí, nhẹ nhang nói rằng:
- Đã như vậy, sao đến bây giờ các ngươi vẫn không lấy được tính mạng của hắn, còn chuẩn bị dùng cái biện pháp hạ đẳng gì sao?
Thánh Hỏa lặng lẽ không nói, Thánh Tôn đi đến chỗ Đoan Mộc Tiểu Mạn, nhàn nhạt lưu lại một câu.
- Giữ lại mệnh của hắn! Hắn có tác dụng lớn! Nói cho Uý Trì, không nên thông minh quá sẽ bị thông minh hại! Nếu tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn, Thánh Sơn sẽ không lo liệu cho hắn!
Tiếp theo, Thánh Hỏa khẽ nâng đầu lên, tự nhiên biết Thánh Tôn ám chỉ chuyện Đại Thánh Tử đóng quân Man thành, vây công Bá Vương tông.
Vẻ tức giận trên khuôn mặt khô héo bị mạnh mẽ đè xuống, gân xanh dần dần lộ ra, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Dật.
- Tiểu Mạn tỷ!
Thánh Tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, tựa như lê hoa mưa xuân, rất là dịu dàng, khóe miệng hiện lên nụ cười hướng về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Sao ngươi cũng xuất hiện?
Đoan Mộc Tiểu Mạn đang nói chuyện cùng Cổ Nhạc, nhẹ nhàng nâng mặt lên, mắt nhìn thẳng nói.
- Đại mỹ nhân như tỷ cũng đi ra, thì lão thái bà như muội cũng phải nhân cơ hội ra xem người trẻ tuổi náo nhiệt một chút chứ!
Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ cười một tiếng, mang theo vài phần lãnh ý, nghiêm túc nói:
- Lần trước ở Thiên Phong Bài Vị Chiến ngươi cũng rất nổi danh, nói mình là lão thái bà không phải quá phận chứ?
- Tiểu Mạn tỷ vẫn đẹp như vậy, so với lần trước thấy tỷ còn dễ nhìn hơn! Sao tỷ cũng xuất hiện vậy?
Thánh Tôn nói chuyện nhẹ nhàng uyển chuyển, dò xét hỏi thăm.
Lần trước Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng làm tân khách mà đến, một lần kia, Thánh Tôn cũng mới hai ba mươi tuổi, mỹ danh có một không hai.
- Mới qua sáu mươi năm, Thánh Sơn ngươi đã bắt đầu đánh chủ ý Ngự Thiên Cung ta, ta thấy cái tên Thánh Đế kia hơi điên rồi đấy, Thánh Sơn có thể yên tĩnh rồi!
- Tiểu Mạn tỷ, ta....
Trên khuôn mặt ôn nhã của Thánh Tôn hiện lên vài phần khó chịu, tinh thần và ánh mắt dần dần rung chuyển.
Thánh Tôn than nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa, xoay người sang chỗ khác, chỉ nghe Đoan Mộc Tiểu Mạn để lại một câu.
- Nhuế nhi, Tô Dật là người ta nhận định, sau này hắn tuyệt đối vươn lên trên bất luận người nào của Thánh Sơn các ngươi, cho nên không phải bọn ngươi lưu lại mệnh cho hắn, mà là hắn lưu mệnh các ngươi!
Liễu Nhuế chính là tục danh lúc trước của Thánh Tôn, không nghĩ tới Đoan Mộc Tiểu Mạn vẫn nhớ kỹ, trong lòng Thánh Tôn đã bình tĩnh lại kích động lên.
Thánh Tôn chợt lắc đầu cười khổ, mặt khuôn lãnh đạm hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhìn bóng người màu xanh, cái tên Tô Dật này thật đúng là lợi hại, vậy mà làm cho Đoan Mộc Tiểu Mạn bảo vệ như vậy.