← Quay lại trang sách

Chương 1782

Vừa nghe đến mấy chữ thiên phú yêu nghiệt bị hủy hoại trong chốc lát, trên mặt không ít tông môn xẹt qua vẻ không có ý tốt, nhất thời trầm mặc không nói rất ăn ý.

- Không thể!

Phần lớn người Ngự Thiên Cung, Vô Lượng Môn, Thái Hành tông và cả Thần Kiếm Môn đều lập tức đứng lên.

- Tô Dật hoàn toàn có thể chống đỡ được, Xích Đông Tuyệt ngươi có ý gì? muốn Ngự Thiên Cung ta ngồi không sao?

Cổ Nhạc hét lớn một tiếng, trên mặt tức giận không ngớt.

- Ầm ầm!

Các trưởng lão đồng thời đứng lên, năng lượng linh hồn ngập trời tuôn ra, bên trong đôi mắt tràn đầy vẻ dữ tợn huyết sắc, họ đang tận khả năng tranh thủ thời gian vì Tô Dật.

- Vì một tên Tô Dật, mà muốn hủy hoại cơ nghiệp trăm năm của Phục Yêu Môn ta trong chốc lát sao?

Đối mặt với sự cứng rắn của Ngự Thiên Cung, chúng cường giả Phục Yêu Môn cũng không chịu thua kém, giương cung bạt kiếm, nguyên khí đã sớm ngưng tụ ở trên hai tay, quang mang yêu khí nồng nặc lộ ra vài phần máu tanh.

- Cơ nghiệp nghìn năm mà mãi không kiểm tra ra thiên phú của một tên tiểu gia hỏa? Ta thấy Phục Yêu Môn ngươi nên sớm đóng cửa đi!

Long Phá Sơn luôn luôn mạnh miệng, râu mép cũng dựng ngược lên, hai tay giang ra, thoả thích lộ ra vẻ khinh thị và hèn mọn, không hề cho người phụ trách Thiên Phong Bài Vị Chiến lần này một chút mặt mũi nào.

Rất nhiều cường giả Phục Yêu Môn bị những lời này của Long Phá Sơn khiến cho cả người run rẩy, nhưng cũng không thể tránh được, đối mặt với uy áp ngập trời của các trưởng lão chư hầu, trong lòng đều xẹt qua một cái ý niệm đáng sợ.

Ngự Thiên Cung nổi danh bao che người nhà, hơn nữa lại là thế lực đỉnh cấp không ai dám trêu chọc.

Lần này xuất đầu vì Tô Dật, không thể nghi ngờ là đang hướng mọi người tuyên bố, Tô Dật là người của mình, nếu như muốn động, kết quả sẽ cực kỳ thảm liệt.

Nhất thời mọi người trở nên bối rối, bước chân cũng theo theo bản năng mà lùi về phía sau.

- Ta nhớ rõ Tô Dật không phải là người Ngự Thiên Cung các ngươi?

Con mắt Xích Đông Tuyệt nhìn chằm chằm vào trưởng lão Ngự Thiên Cung, ánh mắt ngoan lệ báo trước bất cứ lúc nào cũng sẽ bộc phát ra nguyên khí thuộc tính mạnh mẽ.

- Làm sao không phải? Tô Dật là Ngự Hồn Sư mà Ngự Thiên Cung ta nhận chứng, làm sao, chuyện này ngươi cũng có thành kiến sao?

Cổ Nhạc cũng không tỏ ra yếu kém, há miệng ra, tức giận quát to.

Bầu không khí song phương đã giằng co đến tình trạng căng thẳng, lúc nào cũng có thể bung ra tựa như lò xo, biểu tình trên mặt mỗi người trầm trọng như núi, ánh mắt lạnh như băng, giống như vừa chạm vào sẽ lập tức nổ ra một trận ác chiến.

Lúc này Đoan Mộc Tiểu Mạn mới nhẹ nhàng xoay đầu lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn toàn trường, trong đó cũng bao gồm Thánh Sơn.

Thái độ Ngự Thiên Cung không cần nói cũng biết, mười phần rõ ràng dứt khoát, Ngự Thiên Cung nhất định bảo vệ Tô Dật!

Nhất thời trong lòng tất cả mọi người nghi ngờ không thôi, cường giả mười mấy cái tông môn to nhỏ tề tụ, tại sao quan hệ giữa Tô Dật và Ngự Thiên Cung lại trở nên thân mật như này.

Tới đây, kế hoạch dựa vào chuyện này giết chết Tô Dật của Xích Tinh Báo và Xích Đông Tuyệt liền triệt để rơi vào khoảng không, hai người nhìn nhau, rồi lại phóng ánh mắt tới ba cái thế lực cấp cao.

Thánh Tôn thì hướng ánh mắt lên trên người Tô Dật, nhìn không chớp mắt, thái độ ung dung, hai tông môn khác càng không đếm xỉa đến, từ chối cho ý kiến đối với việc Phục Yêu Môn cầu cứu.

- Con bà nó, tưởng ta không dám chọc Ngự Thiên Cung sao!

Xích Tinh Báo tự lầm bầm một câu, chỉ thấy Xích Đông Tuyệt cho Xích Tinh Báo một cái nháy mắt.

Giống như nói trong các cường giả ở đây không có người nào có thể trấn trụ Ngự Thiên Cung, đợi thế gia đến lại nói!

Khuôn mặt lãnh tuyệt của Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn chằm chằm vào Phục Yêu Môn, sau đó mở miệng nói câu đầu tiên từ khi xuất hiện đến nay, hơi thở tràn ngập mùi đàn hương từ miệng nàng tỏa ra, trên khuôn mặt tuyệt mỹ xẹt qua một tia tức giận.

- Phục Yêu Môn thật biết tính toán! Lẽ nào chỉ các ngươi biết Tứ Linh Phi Ca sao?

Cổ Nhạc cùng Long Phá Sơn lập tức gật đầu, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ khinh bỉ cùng trêu tức, nếu như nói ái là người sử dụng linh hồn đầu tiên, thì Ngự Thiên Cung là tổ tông của tất cả mọi người.

Ý này vừa ra, Phục Yêu Môn hơi đỏ mặt, thần tình lúng túng không dám đối mặt với ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn, rất sợ nhìn lâu rồi trêu chọc phải họa sát thân.

- Nhất định Tô Dật sẽ xuất hiện, nếu như không ra được, một mình Ngự Thiên Cung gánh chịu tổn thất của Phục Yêu Môn!

Lúc đầu Xích Tinh Báo còn muốn nói điều gì, nhưng Xích Đông Tuyệt liền vội vàng che miệng hắn lại, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, dường như chẳng bao giờ cảm nhận được vẻ khẩn trương trên người vị thái thượng trưởng lão này.

- Thánh Tôn, Đoan Mộc cung chủ nói vậy là có ý gì?

Yết hầu trắng như tuyết của Liễu Nhược Hi hơi cuồn cuộn, bên trong con ngươi tràn đầy vẻ lo lắng đối với tiếng gầm bên dưới.

Thánh Tôn liếc nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn đang rất tập trung, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, nhu hòa nói.

- Cũng may Tứ Linh Băng Viên phân bố ở bốn phía sân rộng, cách nhau khá xa, cho nên linh hồn kết thành lưới nhất định có sơ hở, Tô Dật đang chống lại hồn kỹ năng hợp thể của Tứ Linh Băng Viên, đến thời điểm hai cỗ lực lượng bành trướng nhất sẽ có một số linh giới điểm, nếu có một cường giả có thể tìm được linh giới điểm, dùng ngoại lực phá tan, tự nhiên sẽ làm cho tổn hại xuống đến mức thấp nhất!

Trong mắt Liễu Nhược Hi lập tức hiện lên một tia dị sắc, cái này giống như tìm được phần rỗng của khí cầu vậy.

Sau khi hơi trầm ngâm, hai cánh tay thon dài của Liễu Nhược Hi nắm lấy vũ khí bên hông, khuôn mặt tú lệ tuyệt đẹp hiện lên vẻ kiên nghị, trong lòng nói nhỏ:

- Lần này, để ta cứu ngươi đi!

Nghe xong câu đó, khuôn mặt Thánh Tô khẽ động, trong lòng thầm than:

- Thánh Sơn thừa dịp này lấy lòng Tô Dật cũng không phải không thể, Ngự Thiên Cung làm việc này rất tốt!

Mặt Thánh Hỏa và Úy Trì Trường Phong ở phía sau lúc trắng lúc xanh, Tô Dật rơi vào hiểm cảnh khiến cho bọn họ vui mừng một hồi, thế nhưng thái độ của Ngự Thiên Cung và Thánh Tôn lại làm cho bọn họ mơ hồ cảm giác được sự bất an!

Theo ánh mắt Liễu Nhược Hi, mọi cử động phía dưới đều bị Thánh Tôn nhìn vào trong mắt, lúc này Thánh Tôn đối với Tô Dật đang ở đầu gió đỉnh sóng càng có hiếu kỳ.

- Xuy xuy!

Phía dưới sấm chớp ầm ầm, Tô Dật bị nhốt bên trong bong bóng màu xanh to lớn, tất cả thần thức đều bị phong bế.

Thân thể dần dần bay kên không, bắt đầu dao động không ngừng giống như một dạng linh hồn ba động.

Sóng khí cuồn cuộn quanh người Tô Dật, gợn sóng linh hồn sáng chói tạo ra vô số sóng không gian, sợi tơ năng lượng bám vào quanh người hắn như ngân xà.

Xa xa nhìn lại giống như thần phù gia thân, hào quang rực rỡ.

Tô Dật lơ lửng trên không trung, hơi lộ ra vẻ đơn bạc nhưng trong cơ thể đang tiến hành tranh đấu vô cùng kịch liệt, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công đã triển khai toàn bộ nguyên khí màu đỏ nhạt trong Thái Hư Thần Hải ra, đối kháng cùng năng lượng băng viên không chỉ mạnh mẽ gấp bốn lần!

- Quả nhiên thượng cổ đại yêu không thể so sánh theo lẽ thường! Bốn con gộp chung vào một chỗ, thực sự quá cật lực!

Tô Dật nhẹ giọng than thở trong lòng, hắn đã làm tốt chuẩn bị phá tan bọt khí, trong lòng ngưng kết ra thủ ấn cực kỳ phức tạp, theo một tiếng tiếng hét lớn.

Khí lãng xoay tròn như phong lôi phát động tấn công lần cuối cùng về phía thanh mang, bên trong kinh mạch rộng rãi, tràn ngập kim văn, tinh quang sáng chói, chỗ hai luồng khí thể xoay tròn đã hình thành lên một quả cầu lớn.