← Quay lại trang sách

Chương 1783

Nhất cử xông ra!

Tô Dật quát lên một tiếng lớn.

Bỗng dưng thanh âm giống như ma thần sống lại vang vọng núi sông, tiếng hô bén nhọn như sấm rền.

Trong nháy mắt nguyên khí thuộc tính mênh mông trong cơ thể vọt tới đỉnh điểm, khí chất cả người cũng trong nháy mắt phóng lên đến mức không thể tưởng tượng nổi.

- Đến lúc rồi!

Thánh Tôn và Đoan Mộc Tiểu Mạn nắm bắt thời gian, đồng thời hét lớn một tiếng.

Đoan Mộc Tiểu Mạn đạp nhẹ một bước, nhưng một bóng người màu đỏ rực ở bên cạnh đã sớm vọt ra, trong tay có hai đạo ánh đao chuyển động như điện, chấn nhiếp nhân tâm.

Vị trí giao giới nổi lên sấm chớp cuồng phong, một bên cuộn trào mãnh liệt, một bên phong vân khinh đạm, chen lẫn trong đó là một đạo thân ảnh cực kỳ xinh đẹp, huyễn ảnh trùng điệp, huyết hồng tập kích!

- Hi nhi!

Chân mày dài hẹp của Thánh Tôn nhất thời nhíu lại, tốc độ Liễu Nhược Hi nhanh đến mức làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng đồng thời nhíu lên.

- Thánh nữ xảy ra chuyện gì vậy?

Mọi người kinh hô.

Ánh mắt tất cả thánh tử thánh nữ còn lại đều biến ảo chập chờn, thân là tồn tại chí cao chí thánh của Thiên Man đại lục.

Vô luận là tướng mạo hay là tiềm lực của Liễu Nhược Hi đều nổi bật, vậy mà lại vì Tô Dật đặt mình vào nguy hiểm, thật sự là khó có thể tưởng tượng.

Ánh mắt mọi người theo một đường vòng cung màu hỏa hồng do Liễu Nhược Hi tạo ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Dật trong bọt khí xanh thẳm, miệng mở lớn, trên khuôn mặt đã sớm tràn ngập kinh hãi!

- Thánh Tôn, có muốn ta đi giúp đỡ cửu thánh nữ hay không?

Đoan Mộc Hùng Đồ nặng nề nói một câu, thân hình tản mát ra uy áp linh hồn không gì sánh kịp.

Thánh Tôn thoáng gật đầu, hai tròng mắt bén nhọn bắn ra một cái hàn mang, hơi gấp gáp nói:

- Âm thầm bảo hộ, Hi nhi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!

Lúc này Liễu Nhược Hi đang tạo ra một đường cong đẹp đẽ phía chân trời, quyết không chùn bước.

Hai chân thon dài mạnh mẽ điểm xuống thiên không, xuyên qua tất cả giống như một đạo hồng quang, liên tục đánh tới bong bóng màu xanh thẳm.

- Tô Dật, mạng của ngươi không thể dừng lại ở chỗ này!

Thời điểm đi tới giữa không trung, bong bóng xanh thẳm bành trướng đến một trình độ quái dị, toàn bộ phạm vi Nam Linh Băng Viên đều bị bong bóng xanh thẳm bao trùm.

- Grao!

Tứ Linh Băng Viên phun ra kình phong tràn ngập thiên địa, điên cuồng hét lên tựa như trong bão táp cuồng mãnh.

Liễu Nhược Hi vừa tiến vào phạm vi không gian, tâm hồn liền xuất hiện vô số huyễn ảnh trùng điệp, bước chân hư hoảng, thân hình hơi dừng lại ở giữa khoảng không.

Nàng dùng sức lắc đầu một cái, đôi môi hơi hé, khẽ cắn cắn răng, bên môi xuất hiện một cái lỗ nhỏ, nhất thời từng giọt máu đỏ sẫm rơi trên không trung.

Liễu Nhược Hi mượn việc này khiến cho mình khôi phục thanh tỉnh, đôi mắt vừa nâng lên, con ngươi trở nên trong suốt.

Hai tay nắm chặt song đao lần thứ hai, kim quang tràn ngập quanh thân, nhìn vô cùng thánh khiết, nàng mang theo khí tức bá đạo thôn phệ tất cả, mạnh mẽ lao đi lần thứ hai.

- Ầm!

Thời điểm đi được nửa đường, bên trong linh hồn kết giới gió thổi không lọt phía chân trời, có một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén từ trên trời giáng xuống giống như chặt đứt nhật nguyệt tinh thần!

Cùng trong nháy mắt này, hông Liễu Nhược Hi bị một cái chưởng phong khô héo bao vây, toàn bộ thân hình ở dưới một cỗ lực kéo vô cùng lớn dẫn dắt xuống, bắn ngược trở ra như đạn pháo.

Liễu Nhược Hi bị bắn ngược ra, lông mi dựng thẳng, con ngươi sáng bóng chợt co rút lại, miệng nhỏ không tự chủ được mở ra.

Chỉ thấy kiếm khí hung hãn từ phía chân trời đè xuống, kiếm khí dài chừng mười trượng xuyên qua toàn bộ không gian Tứ Linh.

Âm thanh nổ tung vang vọng không dứt, trong nháy mắt tiếng vượn hú liên miên biến thành thê lương không gì sánh được, tựa như bách quỷ gào khóc vô cùng thảm thiết vậy.

Tiếng kêu thảm thiết như từ bên trong địa ngục kéo dài ra chấn động tâm linh từng người ở đương trường.

- Cái gì!

Tất cả mọi người lập tức kinh hô một tiếng, Liễu Nhược Hi ở gần đó càng có thể cảm giác được cỗ kiếm khí này uy mãnh như nào.

Lực trùng kích tràn ngập sự hủy diệt, mạnh mẽ cắt đôi thiên địa, tạo ra một cái khe rãnh thật sâu ở trên phiến đá rộng rãi!

Kiếm khí to lớn mang theo kiếm ảnh đầy trời, vô số kiếm mang tỏa ra hào quang rực rỡ, thời điểm vạch phá kết giới, trực tiếp xuyên thấu qua bong bóng xanh thẳm.

- Ầm!

Trong nháy mắt bong bóng màu xanh bị phá tan tành, một đạo khí tức băng viên bàng bạc không gì sánh được, đủ để mắt trần có thể thấy khuếch tán ra, lực trùng kích hung mãnh trực tiếp áp bách không khí, phát sinh tiếng vang ô ô.

- Xuy xuy!

Bên trong không gian, nhanh chóng tràn ra mấy trăm gợn sóng không gian, trong lúc mơ hồ tạo ra mấy đạo không gian liệt phùng.

Bên trên ranh giới đen nhánh có phong lôi quấn quanh, ngân hồ nhỏ bé không ngừng lượn lờ, cấp tốc xoay tròn.

- Người nào!

Tất cả mọi người ở đây bởi vì kinh ngạc mà hai tay dần dần tê dại, bắt đầu run run, viền mắt phóng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm vào dị tượng ở xa xa.

Hơi nước bốc lên, bên trong tràn ngập năng lượng linh hồn, có thể thấy hai bóng người nhanh chóng giao thoa, rồi nhanh chóng xa nhau.

Một cái thân ảnh mềm mại như khói, cấp tốc rút lui mấy thước rồi dừng lại, mà một đạo thân ảnh khác lại mãnh mẽ tuyệt luân, ở trên mặt đất tạo ra một cái rãnh sâu mấy chục thước mới dừng lại bước chân.

Kình khí xông lên trời dần dần tiêu tán, sương mù chui vào bùn đất không thấy tăm hơi, trong đôi mắt kinh hoảng của mọi người, một cái thân ảnh đạm nhã dần dần đi tới.

Liễu Nhược Hi bị bắn ngược về phía sau thì nhanh chóng nhằm phía khe rãnh tìm tòi thực hư.

Thân ảnh đạm nhã phá vỡ ánh mặt trời, ánh mắt đóng chặt, tùy ý buộc lại ba nghìn sợi tóc bạc.

Trên trán có một lọn tóc đen nhẹ nhàng bay lên, tuổi không lớn lắm nhưng mang theo phong phạm của cường giả đỉnh cấp thế gian.

Sau lưng có một thanh bạch ngân trường kiếm hiển lộ phong mang lạnh thấu xương, cả người mang theo khí chất như kiếm, tuyệt trần! vô song! cao tuyệt!

- Ai vậy! Cô gái này là ai?

Xích Đông Tuyệt là người phát ra tiếng đầu tiên, sau đó chậm rãi đi tới chỗ cô gái trẻ trên sân, trong lòng tràn đầy song to gió lớn.

- Cường giả, tuyệt đối là cường giả!

Úy Trì Trường Phong và Bá Hải Tam Thông đồng thời gật đầu, ánh mắt hơi khép lại, phát ra tín hiệu nguy hiểm đối với cường giả trẻ tuổi đột nhiên đến này.

- Tuy tu vi hơi kém một chút, thế nhưng uy lực một kiếm vừa rồi, chúng ta tuyệt đối khó có thể chống đỡ!

Bá Hải Tam Thông vuốt vuốt chòm râu, thanh âm biến dạng như lò xo thì thào nói.

- Sư tôn, giải quyết xong!

Cô gái trẻ tuổi hướng về phía đông bắc trên đấu trường, tùy ý gật đầu, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, không mang theo một tia tình cảm.

Cùng so sánh sự lạnh lùng với Đoan Mộc Tiểu Mạn thì giọn nói của cô gái trẻ tuổi băng lãnh hơn, tựa như một cỗ máy giết người vậy.

Hơn nữa từ đầu đến cuối, cô gái trẻ tuổi cũng không có mở hai mắt ra.

- Bạch!

Tất cả mọi người đều dời mắt theo phương hướng cô gái trẻ tuổi nhìn lên.

Không biết từ lúc nào bên trên thiên không đã có một vị lão giả đạo cốt tiên phong đứng chắp tay.