Chương 1784
Lão giả mỉm cười vuốt ve chòm râu, cử chỉ tràn đầy sự vui mừng, hơi híp mắt lại, nhìn xuống cô gái tóc bạc.
Khí tức kinh người tràn ra, bao trùm hư không, giống như một người cầm cự kiếm vậy.
Tuy khoảng cách khá xa nhưng mọi người vẫn rất kinh hãi, khí tức của lão giả càng thêm sắc bén so với cô gái trẻ tuổi, theo cảm nhận mà nói nó giống như giấy mỏng.
Cùng lúc đó theo ánh mắt mọi người nhìn lại, trường bào của lão giả nhẹ nhàng tung bay.
Kiếm khí mênh mông cuồn cuộn gần như được che đậy đến mức không tồn tại, tựu như một vị lão giả bình thường trong nhân gian.
- Ai vậy!
Khuôn mặt Bá Hải Tam Thông và Úy Trì Trường Phong nhất thời trở nên căng thẳng, vậy mà trên đầu mình có một gã cường giả đứng, hơn nữa đứng từ lúc nào cũng không biết.
- Người thật giống như là!
Trong lòng tông chủ Thiên Long tông và môn chủ Thần Hổ môn đều vô cùng sợ hãi, cả hai hít một hơi khí lạnh thật sâu.
Khí cơ âm thầm phát ra, lúc đầu họ muốn tra xét thực hư, nhưng khi phát ra uy áp linh hồn, còn chưa tới nửa đường, đã bị một đạo kiếm khí thần bí ngăn cản ép trở về, khiến cả người run lên.
Mặc dù tuyệt thế cường giả giống như tông chủ Thiên Long tông và môn chủ Thần Hổ môn, tu vi đều đã tiếp cận Nguyên Vực cảnh, nhưng vẫn vô pháp tiếp cận vị lão giả này.
Như vậy thực lực vị lão giả kia đã mạnh đến mức đáng sợ!
- Lão nhân này qua đây lúc nào!
Rõ ràng Thánh Tôn đã đoán ra thân phận của vị lão giả, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoài nghi.
Vừa rồi tại lúc thương lượng biện pháp giải quyết cùng Liễu Nhược Hi, nàng cũng không có chú ý tới hành tung của lão giả.
Nhất thời trong mắt hiện lên một hồi lạnh lẽo, đây cũng là thực lực của thế gia sao?
Thánh Tôn không khỏi cười khổ trong lòng một hồi, Thiên Long tông và Thần Hổ môn cũng đã phục hồi lại tinh thần.
- Là người thế gia sao?
- Thật mạnh, ta cảm giác vừa rồi linh hồn như bị đâm một kiếm vậy.
- Cô gái tóc bạc kia cũng thật là mạnh, vậy mà dùng một kiếm đâm thủng linh hồn kết giới của Tứ Linh Phi Ca!
Ngay vào lúc này, phía trên thương khung truyền đến một đạo thanh âm cực kỳ già nua, tựa như vượt qua năm tháng dài dằng dặc.
- Đoan Mộc tiểu cung chủ, ngươi cũng sớm cảm giác được lão phu đã đến rồi phải không! Ha ha ha!
Đoan Mộc Tiểu Mạn chậm rãi xoay người lại, hướng về phía lão giả đứng trên hư không, trầm giọng nói.
- Độc Cô Tà tiền bối, Đoan Mộc Tiểu Mạn dẫn theo đám người Ngự Thiên Cung có lễ!
Vừa dứt lời, bên trong đám người vang lên tiếng hít hà liên tiếp, Độc Cô Tà!
Nhất Chỉ Kiếm Thần Vạn Kiếm Đạo Minh, Độc Cô Tà, người mạnh nhất kiếm đạo đương thế!
- Hóa ra là hắn!
- Khó trách ta cảm giác cỗ kiếm khí kia mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhân vật Nguyên Vực cảnh từ trăm năm trước!
- Hình như ông ta là thái thượng trưởng lão của Vạn Kiếm Đạo Minh, đã sớm không tham gia vào việc thế gian, tại sao lần này lại xuất hiện?
Các đại tông môn không khỏi nuốt nước miếng một cái, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ sùng kính, dồn dập mở to hai mắt, nhìn Độc Cô Tà và Đoan Mộc Tiểu Mạn nói chuyện với nhau.
Chỉ thấy Độc Cô Tà khẽ cười một tiếng, nếp nhăn co lại như khe rãnh, nhưng mà khuôn mặt lại hết sức trơn bóng.
- Nghe nói thời điểm tu vi tiến vào hóa cảnh, khí chất toàn thân và tinh thần đều có cảm giác phản phác quy chân, như vậy Độc Cô tiền bối đã đến nước này.
Bá Hải Tam Thông nhẹ giọng than thở, trong ánh mắt tràn đầy sự tôn sùng đối với Độc Cô tiền bối, hai tay không tự chủ nắm chặt, hy vọng Độc Cô tiền bối có thể xem trọng chính mình.
- Ngươi cái tiểu nữ oa này, câu nói vừa rồi chính là nói cho ta nghe sao?
Khóe miệng Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ động, dường như ánh mắt băng sương bị mặt trời hòa tan nửa phần, nhu thuận nói rằng.
- Độc Cô tiền bối cũng rõ ràng, sợ rằng tình trạng hôm nay cũng chỉ có Độc Cô tiền bối mới có thể giải quyết!
Độc Cô Tà cười to một tiếng, thanh âm mười phần mạnh mẽ nhanh chóng tràn ngập mỗi một ngóc ngách, một ít vũ giả tu vi thấp trực tiếp bịt lỗ tai lại, sắc mặt trắng bệch.
- Mấy năm nay, ta độc lai độc vãng, lại lơ đãng thu một tiểu đồ đệ, lần này cũng muốn mang nó tới xem các mặt của thế gian, xem ra tiểu đồ Vũ Mặc còn có chỗ dùng được!
- Hí!
Hô hấp của tất cả mọi người chợt đình chỉ, hóa ra vị đệ tử tóc bạc đang nhắm mắt này dĩ nhiên là đồ đệ Kiếm Thần, thảo nào có thực lực kinh người như vậy.
Đoan Mộc Tiểu Mạn gật đầu, nhẹ giọng nói.
- Thảo nào thực lực siêu quần! Không sai!
- Ùng ùng!
Độc Cô Vũ Mặc bước về phía trước một bước, thời điểm chuẩn bị vận khí trở lại bên người Độc Cô Tà, liền nghe thấy bên trong khe rãnh vừa mới tạo thành phía sau người, có thanh âm cát đá lăn lộn truyền đến.
- Chậm đã!
Khói bụi nổi lên bốn phía, cát đá trực tiếp xuyên thủng đại thụ phía sau, tạo ra vài cái lỗ thủng khủng bố.
Khói bùi mù mịt, chỉ thấy một đạo thân ảnh mặc áo bào xanh rách nát yếu ớt đi tới, mỗi một bước đi đều tạo thành một cái dấu chân thật sâu ở trên mặt đất.
Quần áo trên người Tô Dật bị hủy hết, vài sợi tóc đen che ở trên trán, hai mắt huyết hồng, rất rõ ràng lực trùng kích vừa rồi mang đến cho hắn tổn thương không nhỏ.
Da thịt ôn ngọc trên người xuất hiện mấy vết máu, huyết dịch chảy ra ồ ồ, nhìn rất kinh người.
- Đánh người xong cứ đi như vậy sao?
Thanh âm khô khốc từ trong cổ họng Tô Dật truyền ra, khuôn mặt mang theo hỏa khí giống như rất khó chịu đối với việc Độc Cô Vũ Mặc nhúng tay.
- Tô Dật!
Liễu Nhược Hi nhìn thấy Tô Dật còn sống từ bên trong chui ra, trong lòng thả lỏng một hơi.
Thế nhưng sự tức giận của Tô Dật lại khiến tâm tư của tất cả mọi người câm nín lần thứ hai.
- Thực sự là vừa mới ra khỏi Quỷ Môn Quan, lại muốn tìm chết!
Trong đôi mắt Xích Đông Tuyệt xẹt qua một tia kinh ngạc, khó có thể che giấu nụ cười không có hảo ý trên mặt.
Độc Cô Vũ Mặc thu liễm khí tức, thong thả xoay người lại, thân thể thẳng tắp mang theo một cỗ khí chất không có tình cảm, hướng về phía Tô Dật như trước.
- Tiểu gia hỏa, đồ đệ của ta giúp ngươi! Đừng có trách oan người tốt!
Đồ đệ Độc Cô Tà bị người ta quát tháo ở trước mặt mọi người như vậy, trong nháy mắt trên khuôn mặt hiện lên một tia không vui.
Tô Dật năm chặt bàn tay, chân phải bước về phía trước một bước, hít sâu một hơi, mặc cho tiên huyết rơi trên đại địa.
- Phá băng viên trận không giả, nhưng một kiếm vừa rồi có ý tứ gì? Ngươi cho là ta mù sao!
Tô Dật bất chấp tất cả, để lồng ngực lộ ra, chỗ xương quai xanh có một lỗ máu nho nhỏ đang chảy ra huyết dịch đỏ thắm.
- Cũng may có Yêu Linh chiến giáp hộ thể, nếu không thì thực sự bị nha đầu này làm tổn thương!
Tô Dật cắn chặt hàm răng, lửa giận ngất trời làm cho thân hình mỗi người run lên.
Nghe vậy, sắc mặt tất cả mọi người Ngự Thiên Cung chợt trầm xuống, thần tình Đoan Mộc Tiểu Mạn càng lạnh nhạt đến mức như Cửu U hàn ngục, không nói lời nào.
- Chúng ta đều biết rõ thực lực nhục thân của Tô Dật, xem ra một kiếm này đúng là Độc Cô Thương!
Cổ Nhạc thấp giọng trầm ngâm, giấu diếm một cỗ tức giận không thể át chế.
- Thế nào, không biết trả lời sao?
Tô Dật cười lạnh một tiếng, hai tay nắm chặt Huyết Ma Sát Thần Kiếm cắm trên đất, phát sinh ra một tiếng trầm muộn.
- Không thấy người là ngươi cho rằng chỉ ngươi biết dùng kiếm sao? So kiếm thì ta là tổ tông của ngươi!
Tô Dật hét lớn một tiếng, trong nháy mắt vung mạnh Huyết Ma Sát Thần Kiếm chỉ vào Độc Cô Vũ Mặc.
- Làm càn!
Khí tức mênh mông của Độc Cô Tà lập tức đánh thẳng tới, bên trong không khí có một đạo kiếm khí tựa như ngân xà, trong nháy mắt xuyên qua khoảng không đánh tới.