Chương 1785
Kiếm khí mãnh liệt cắt đứt thiên địa, chèn ép không khí phát ra âm thanh ông ông, trong nháy mắt đã cắt đứt không gian dầy đặc ra một vết nứt không gian thật dài, đánh thẳng xuống phía dưới.
Âm thanh giống như tiếng xé vải vang lên, nhẹ nhàng trực tiếp nhưng lại làm cho tất cả mọi người đang ngồi đều trợn tròn mắt.
Tuyệt đỉnh cường giả!
Mọi người lại hít vào một hơi khí lạnh, thời điểm kiếm khí xẹt qua đỉnh đầu giống như muốn lột bỏ một lớp da đầu, khiến họ không khỏi vận chuyển nguyên khí hộ thể đối kháng lại!
Bá Hải Tam Thông cùng với Úy Trì Trường Phong nhanh chóng co rụt đầu lại, mồ hôi lớn chừng hạt đậu chậm rãi chảy xuống gò má, uy lực một kiếm kia quá mức mạnh mẽ.
Loại kiếm khí tinh khiết tới mức chí thuần này quá mức sắc bén, không giống với bất kỳ loại vũ kỹ gì, chỉ có sự hiểu biết chí cao đối với vũ khí mới có thể phát huy ra được kiếm khí như này.
Dưới sự chú ý của mỗi người kiếm quang màu bạc chém thẳng về hướng Tô Dật ở phía xa xa, hư không chấn động, mặt đất cũng theo đó mà hơi hơi run rẩy, phát sinh tiếng nổ giống như động đất.
Binh khí, pháp khí của mọi người ở đây đều phát sinh âm thanh muộn hưởng, không ngừng rung động!
- Xoẹt!
Cánh tay Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ giơ lên, vòng xoáy hàn băng màu xanh trong tay chợt nổ vang, nhanh chóng xoay tròn trên hư không.
Nguyên khí thủy thuộc tính nhất thời che khuất bầu trời, theo bụi bám vào trên kiếm khí mênh mông.
Giờ khắc này, thiên địa bắt đầu rung chuyển!
Băng châm nhỏ bé lộ ra ánh sáng màu xanh từ trong vòng xoáy phun ra, cuối cùng hóa thành từng cột sáng năng lượng như thực chất, ăn mòn kiếm khí từng chút một.
- Đoan Mộc, ngươi có ý gì!
Độc Cô Tà hiện lên một tia kinh hãi, nhìn kiếm khí của chính mình bị Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng hóa giải, hét lớn một tiếng.
Đam người tông chủ Thiên Long tông ở gần đó càng kinh hoảng hơn, tựa như nhìn thấy quỷ vậy.
Bỗng dưng, kiếm khí bàng bạc tiêu tán, lực lượng mạnh mẽ nhấc lên sóng gió ngập trời làm cho người vây xem không khỏi nheo mắt lại, sắc mặt biến thành màu trắng bệch.
- Độc Cô tiền bối, chuyện tình của tiểu bối thì để cho bọn họ giải quyết, chúng ta không nên dính vào mới đúng!
Vẻ mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn biến thành cực kỳ ngưng trọng, mí mắt hơi hơi dãn ra, ánh mắt xẹt qua một tia sát ý, giống như đang đưa ra một cái thông điệp cho Độc Cô Tà.
Độc Cô Vũ Mặc tự ý động thủ đã làm cho khuôn mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn trở nên âm trầm, nếu như Độc Cô Tà còn muốn xuất thủ, Đoan Mộc Tiểu Mạn sẽ không từ bỏ ý đồ!
Hai tay Độc Cô Tà ngưng tụ khí tức kinh khủng, liếc mắt nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn chăm chú, sau một lát liền để tay xuống.
- Được! Ta sẽ nhìn tiểu tử này có kỹ năng gì!
Độc Cô Tà cười lạnh một tiếng, ánh mắt hơi khép lại nhìn kiếm khí đang tiêu tán trên thiên không, khóe miệng hơi nhếch lên, trong hai tròng mắt xuất hiện một cái lãnh ý.
- Vậy mà Đoan Mộc Tiểu Mạn đã đến loại cảnh giới đó?
Ánh mắt Thiên Long tông chủ và môn chủ Thần Hổ môn giống như nhìn thấy ma.
Quan sát khí tức thao thiên tựa như viễn cổ thần linh sống lại quanh thân Đoan Mộc Tiểu Mạn, trong đó còn kèm theo hàn khí uy lăng bễ nghễ thiên hạ, mọi người nhất thời cảm thấy da đầu tê dại!
- Lẽ nào Độc Cô Tà đánh không lại Đoan Mộc Tiểu Mạn?
Thượng Quan Tuyệt Hổ thấp giọng líu lưỡi, bên trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy vẻ không tin.
- Ta đều không dò được cảnh giới của bọn hắn, nhưng ồn ào như này, nhất định là lưỡng bại câu thương! Chỉ có thể nói hai người này đều đến tình trạng chúng ta khó có thể tưởng tượng!
Thượng Quan Tuyệt Hổ nghe xong những lời này, môi khẽ nhếch, sự khiếp sợ và hoảng sợ làm cho hắn nhìn kỹ hai người phía dưới.
Lúc này, lực chú ý của mọi người trên đài đều dời xuống phía dưới, Tô Dật dùng kiếm chỉ Độc Cô Vũ Mặc, trầm giọng nói.
- Thế nào, không dám mở mắt sao? Làm việc xong, liền muốn giả bộ không thấy!
Lông mi thon dài của Độc Cô Vũ Mặc khẽ động, khóe miệng hiện lên một cái độ cong buồn cười, tóc bạc trắng bay, chậm rãi xoay người lại về phía Tô Dật, Tô Dật không sợ chút nào, quanh thân phát ra khí thế mênh mông.
Tô Dật như mãnh thú nằm phủ phục, đột nhiên đồng tử co lại, trong lòng không khỏi hơi căng lên, khí tức hung ác tràn ngập thiên địa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Độc Cô Vũ Mặc.
- Ta cứu ngươi, ngươi không cảm tạ ta, ngược lại còn trách ta?
Khóe miệng màu hồng của Độc Cô Vũ Mặc hơi nâng lên, cái đầu nghiêng nghiêng, giống như một người ở tầng lớp trên đang quan sát người tầng lớp dưới.
Quanh thân không ngừng tràn ra âm thanh khí bạo, cuồng phong vờn quanh, khí tức hai người đều đã đến đỉnh điểm.
- Ầm!
Ngón tay thon dài của Độc Cô Vũ Mặc nhẹ nhàng điểm một cái, một luồng khí thể màu trắng bạc bắn ra, trong nháy mắt tiêu giảm hơn phân nửa khí tức quanh người Tô Dật.
Lực lượng khổng lồ tùy ý đập về phía Tô Dật, theo bản năng Tô Dật lui về phía sau nửa bước, âm thầm vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.
- Cô gái này rất cổ quái!
Tô Dật than nhẹ một tiếng trong lòng, đề phòng nữ nhân cổ quái này sẽ phát động tấn công.
- Bởi vì ngươi còn chưa xứng ta mở mắt nhìn ngươi! Càng không xứng để cho ta mở mắt đánh với ngươi!
Thân hình Độc Cô Vũ Mặc khẽ nhúc nhích, một lọn tóc trắng nhẹ nhàng bay lên.
- Ngươi nói cái gì!
Hai tròng mắt Tô Dật tựa như phun ra huyết quang, nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm mãnh liệt hóa thành tiếng gầm cuồn cuộn mà ra, trong nháy mắt không gian bị chấn vỡ từng khúc.
Độc Cô Vũ Mặc như một người không có chuyện gì, trực tiếp đi về phía sau, nhẹ giọng nói.
- Tuy là ngươi ẩn giấu thực lực, thế nhưng ngươi quá yếu! Ngươi căn bản không mạnh như hắn nói! Kết quả đã chứng minh tất cả, ta rất thất vọng!
Trong lòng Tô Dật không khỏi hơi căng lên, không phải Độc Cô Vũ Mặc chỉ là Nguyên Hoàng kỳ thất trọng thôi sao, có cái gì mạnh chứ, nhiệt huyết trong cơ thể nhất thời phi nhanh ra.
- Độc Cô Vũ Mặc!
Tô Dật hét lớn một tiếng!
Lúc Độc Cô Vũ Mặc đang đi chân ngọc hơi ngừng lại, phía sau truyền đến tiếng quát trầm thấp của Tô Dật.
- Trận thứ ba, tất đánh bại ngươi! Chuẩn bị sẵn sàng trở về nhà đi!
Lông mi tuyệt đẹp của Độc Cô Vũ Mặc hơi rủ xuống, trên đôi môi mỏng xuất hiện một nụ cười thần bí, bước chân bước về phía trước một bước, vận chuyển thêm chút nguyên khí, liền tới bên người Độc Cô Tà.
- Sư tôn!
Độc Cô Vũ Mặc không có mở mắt như cũ, cung kính nói.
- Không tồi! Vũ Mặc, xem ra con lại có thêm một đối tượng để tôi luyện rồi!
Độc Cô Tà vuốt vuốt râu, bàn tay gầy guộc thân mật vỗ vỗ sau lưng Độc Cô Vũ Mặc, không hề nhìn Tô Dật một chút nào.
- Con bà nó, sư phụ và đệ tử đều không coi ai ra gì!
Tô Dật từ trong túi lấy ra một chai đan dược thoa lên lỗ máu, nguyên khí bành trướng, thuấn thân một cái liền trở lại chỗ Bá Vương tông.
Đối mặt với sự quan tâm của mọi người, Tô Dật lại hướng ánh mắt rơi vào trên người Liễu Nhược Hi, tuy vừa rồi thần thức phong bế, thế nhưng chuyện phát sinh bên ngoài đều bị Thiết Hồn Mạch cảm ứng được.
Tô Dật đã biết được toàn bộ sự tình Liễu Nhược Hi liều mình cứu trợ, ánh mắt nhìn về phía Liễu Nhược Hi lại trở nên nhu hòa.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nhược Hi trắng bệch, mím chặt đôi môi, đang tiếp thụ Đoan Mộc Hùng Đồ trị thương, có thể thấy lực trùng kích vừa rồi đối với nàng cũng cực kỳ không dễ chịu!
Thời điểm Tô Dật chuẩn bị đi về phía Thánh Sơn, Tứ Linh Băng Viên vừa mới ổn định lại ở giữa sân đồng thời phát sinh ra một đạo quang mang chói mắt, vắt ngang thương thiên.
Làm cho tất cả mọi người sợ hãi không thôi, cho rằng Tứ Linh Phi Ca lại muốn xuất hiện.
Bên trên lưới ánh sáng, liên tiếp hiển lộ ra tin tức thật dài, ánh mắt của mọi người nhìn chăm chú vào chữ viết trên đó, trưởng lão Phục Yêu Môn lại dùng giọng nói giống như sấm rền thông báo.
- Tô Dật, mười chín tuổi, Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng, giá trị chiến lực chín tư!