← Quay lại trang sách

Chương 1787

Khí tức quanh thân bắt đầu khởi động, áo quần rách nát theo thân hình mà lắc lư, bên trong cong ngươi của Tô Dật tràn đầy sự khát vọng và nóng bỏng.

Đôi môi hơi nhếch lên, nắm tay mà đợi.

Đoan Mộc Tiểu Mạn sóng mắt lưu chuyển, có chút không bình thường liếc nhìn Tô Dật ở bên cạnh, sau đó quay đầu đi, thấp giọng nói rằng.

- Uyển nhi cũng tới!

Nàng nói nhỏ một câu không để người khác nghe được giống như đang nói với chính mình.

Khóe miệng hiện ra một cái độ cong như có như không, giống như là vui mừng giống như là cười khổ, trước mắt không khỏi xuất hiện thân ảnh Đoan Mộc Kình Thiên.

Bên kia, người ba đại thế gia cổ lão đều đã tới.

Toàn bộ đấu trường hình tròn đều có người của thế lực đỉnh cấp và thế lực nhất lưu tới tham gia, mà vị trí trung tâm đối diện Ngự Thiên Cung, chia thành năm khối địa phương.

Vạn Đạo Kiếm Minh Độc Cô thế gia ở ngoài cùng bên trái, từ trái sang phải phân biệt là Lôi Viêm Thánh Điện, Thiên Lan Hải Thành, Lam gia ở ngoài cùng bên phải.

Ở giữa lưu lại cho Phạm Long Thiên Cung và Vân Tiên Cổ Tông, ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi hơi đảo qua, nhất thời trở nên âm trầm.

Chỉ thấy Độc Cô gia, Lôi Viêm Thánh Điện và Thiên Lan Hải Thành cũng nhìn qua đây, lãnh đạm gật đầu, cái gì cũng không nói.

Từ bên ngoài nhìn vào quan hệ ba đại thế gia cũng không tốt như vậy, chỉ thấy Viêm Diệt Thiên của Lôi Viêm thánh điện nâng cằm lên thật cao, ánh mắt nghiêm túc, nhìn hai vị cầm đầu thế gia bên cạnh.

- Hai vị, đã lâu không gặp!

Viêm Diệt Thiên cười nhạt, ánh mắt âm trầm mang theo vài phần trêu tức.

Độc Cô Thành và Dạ Ức nhìn nhau, cả hai đều nghiêng đầu tranh phong, Dạ Ức lạnh lùng nói:

- Quả thực đã lâu không gặp, ta còn tưởng rằng Lôi Viêm điện tôn trong phù đồ hỏa hải không ra được?

Viêm Diệt Thiên vung tay lên, năm đầu ngón tay chợt bộc phát ra mấy ngọn lửa màu đỏ thẫm, dùng sức xoa xoa cái trán, than thở.

- Vậy phải để cho ngươi hoàn toàn thất vọng rồi! Cho dù thực lực có kém đi nữa cũng sẽ không kém hơn Thiên Lan Hải Thành! Theo ta thấy sợ là phải rời khỏi hàng ngũ thế gia!

Ánh mắt Viêm Diệt Thiên âm lãnh giống như rắn độc, con ngươi hung hãn hướng về phía Dạ Ức và đám cường giả trẻ tuổi sau lưng nói.

- Trận bài vị chiến này cũng là khảo nghiệm đối với Thiên Lan Hải Thành, nếu không mang vị trí thế gia tặng cho Thánh Sơn? Thiên Long tông? hay là Ngự Thiên Cung đi! Ta thấy Đoan Mộc Tiểu Mạn cung chủ xứng với cái vị trí này hơn so với Thiên Quân nhiều lắm,.... ít nhất.... Thực lực mạnh hơn so với ngươi!

Tiếp theo, tiếu ý dần dần hiện ra, theo nụ cười khẽ biến hóa thành cuồng tiếu, tiếng cười hung hãn giống như thiên lôi.

Trận trận sóng âm kèm theo khí tức nóng cháy, làm cho hơi nước trước người Thiên Lan Hải Thành bốc hơi hết, hơi nước trắng xóa và tiếng lửa cháy vang dội ở giữa không trung làm cho ánh mắt tất cả mọi người run lên.

- Đây cũng là lực lượng của cường giả sao?

Tô Dật nhẹ giọng hô, nguyên khí hỏa thuộc tính giống như dạng hạt trong cơ thể cũng ở lúc Viêm Diệt Thiên tới, hướng về vị trí Viêm Diệt Thiên đi ra.

- Năng lượng hỏa thuộc tính thật là mạnh, người này tựa như một cái hỏa chủng, không ngừng hấp dẫn nguyên khí hỏa thuộc tính trong thiên địa!

Tô Dật âm thầm trầm ngâm, hai tay nắm thật chặt.

Viêm Diệt Thiên tiện tay triển lộ liền biểu hiện ra sự khác biệt của người mạnh nhất thế lực đỉnh cấp, đó là thực lực nghiền ép tuyệt đối, là sự quen thuộc đối với nguyên khí.

Không thể nghi ngờ, bọn họ là người mạnh nhất cái đại lục này, từng người đều là con cưng của trời, là vũ giả trời sinh.

- Đây cũng là tiêu chí cuối cùng của Nguyên Vực cảnh hậu kỳ, lấy thân thể làm lò luyện, có thể nhất thời nhất khắc câu dẫn thiên địa nguyên khí, tuần hoàn qua lại, không ngừng sinh sôi!

Vẻ mặt Thiết Hồn Mạch cũng rất kiêng kỵ, cho dù nó tụt lùi đến Yêu Tông cảnh nhưng vẫn có hiểu biết sâu đậm đối với Nguyên Vực cảnh.

Vũ giả từ Nguyên Vực cảnh trở xuống đều phải hấp dẫn nguyên khí thuộc tính, lấy công pháp thôi động, đem nguyên khí bên ngoài chuyển hóa thành nguyên khí thuộc tính của bản thân, để phát động vũ kỹ, rất rõ ràng, các thế gia đã đến một cảnh giới mới.

- Vậy còn Tiểu Mạn?

Ánh mắt Tô Dật rơi vào trên người Đoan Mộc Tiểu Mạn.

- Quanh thân của nàng có một tầng băng tinh vây quanh, những thứ này chính là năng lượng thủy thuộc tính câu dẫn cùng thiên địa! So với Viêm Diệt Thiên còn cao cấp hơn!

Hồn Mạch bĩu môi, ý là Đoan Mộc Tiểu Mạn lợi hại hơn nhiều so với Viêm Diệt Thiên.

Tô Dật hít sâu một hơi, mím chặt môi, mạnh mẽ gật đầu.

Viêm Diệt Thiên vừa dứt lời, Lam Xúc Liên ở phía đối diện đã nhẹ nhàng từ phía sau đi tới, mỉm cười nói.

- Lời này của Viêm điện chủ không đúng rồi, hôm nay là bài vị chiến của lớp trẻ, làm sao ngươi biết Thiên Lan Hải Thành sẽ kém hơn Lôi Viêm thánh điện chứ?

- Ngươi là ai?

Viêm Diệt Thiên hừ mạnh một tiếng, giọng nói mỉa mai như đang quan sát một con kiến hôi.

- Ta là Thiên Lan thánh cô, Lam Xúc Liên, xin Viêm điện chủ nhớ kỹ!

Lam Xúc Liên không kiêu ngạo không siểm nịnh, bên trong đôi mắt thủy linh chợt hiện lên một tia ngang tàn.

- Xúc Liên, ta tin tưởng Viêm điện chủ sẽ nhớ kỹ Thiên Lan Hải Thành chúng ta, dù sao thời gian dài như vậy không có xuất hiện, rất nhiều chuyện tình đều không được rõ ràng!

Khóe miệng chứa đựng một nụ cười nhạt, ánh mắt dài hẹp nhìn Viêm Diệt Thiên, như cười mà không phải cười, thuận tay phất một cái bay lên.

- Ầm!

Vô số dải lụa màu xanh nhằm về phía hư không tựa như vạn lãng tề phi, trong nháy mắt xóa sạch rung động bởi vì nhiệt độ cao mà sinh thành bên trong không gian.

Viêm Diệt Thiên quay đầu đi, trong nháy mắt con ngươi băng lãnh của hắn híp lại, thấp giọng nói:

- Không nghĩ tới cô ta cũng tiến bộ nhanh như vậy, ta ngược lại muốn nhìn một chút là ngươi tới trước nửa bước Nguyên Thiên trước hay là ta tới trước!

Lông mi Dạ Ức càng nhíu chặt, dùng ánh mắt bảo Lam Xúc Liên lui về sau, cái mũi tinh xảo hơi nhăn lại, thấp giọng nói:

- Lẽ nào hắn đã đến nửa bước Nguyên Thiên? Không thể, tuy hắn mạnh mẽ, thế nhưng cách nửa bước Nguyên Thiên còn một khoảng cách nhất định!

Vạn Đạo Kiếm Minh bên này cũng hứng thú nhìn Lôi Viêm Thánh Điện và Thiên Lan Hải Thành, Viêm Diệt Thiên quay đầu nhìn Độc Cô Thành, vừa muốn nói, đã bị cắt đứt.

- Ngươi bớt tranh cãi đi! Đừng có vừa mới vất vả từ phù đồ hỏa hải xuất hiện, đã như người điên thấy người nào cắn người đó?

Độc Cô Thành cười nói.

- Ngươi không phục sao? Đánh một trận đi!

Viêm Diệt Thiên vui mừng hớn hở, đang muốn thử công lực của mình như thế nào.

Ánh mắt Độc Cô Thành như kiếm bắn về phía Viêm Diệt Thiên, trầm giọng nói:

- Ta sẽ không đánh với ngươi, Long Quảng đến, ngươi tìm hắn mà đánh! Ta khẳng định hắn sẽ nguyện ý để cho ngươi xấu hổ một chút.

Lời vừa ra khỏi miệng, Độc Cô Thành và Độc Cô Tà đồng thời nhướng mày, Viêm Diệt Thiên ở phía đối diện cũng ngậm miệng lại, trở về vị trí của mình.

Thế gia tranh cãi, theo gió thổi bị mọi người nghe được, hình như vừa nhắc tới Phạm Long Thiên Cung tâm tình của tất cả mọi người đều chìm xuống, bầu không khí cũng bị kéo căng không ít.

Trên khuôn mặt các võ giả trẻ tuổi đều là vẻ khẩn trương và mong đợi, giống như có thể nhìn thấy người Phạm Long Thiên Cung, là mộng tưởng cả đời vũ giả.

Hô hấp của trưởng lão và tông chủ các tông môn cũng trở nên căng thẳng, không dám nhiều lời.

- Phạm Long Thiên Cung đối với mấy cái đỉnh cấp thế lực này cũng đều là đề tài bị cấm kỵ sao?

Tô Dật xoa cằm như có điều suy nghĩ, lúc này hắn đã thay một bộ quần áo hoàn hảo khác, dưới tác dụng của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công và đan dược, thương thế cũng đã tốt hơn một nửa.