← Quay lại trang sách

Chương 1788

Từ trước đến giờ Long gia vẫn luôn bá đạo, hơn nữa vũ kỹ bí truyền càng vô cùng uy mãnh, dốc hết sức hóa vạn vật là phong cách xử sự của bọn họ! Ở trong mắt bọn họ, toàn bộ Thiên Man đều là của bọn họ!

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn Tô Dật, ánh mắt hai người giao nhau, khiến không ít võ giả đố kị.

- Đoan Mộc cung chủ, Vân gia và Long gia còn chưa tới, có muốn tới bên này ngồi hay không? Ngự Thiên Cung hoàn toàn có thực lực ngồi vào chỗ thế gia!!

Viêm Diệt Thiên quay về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn rống to một tiếng.

Lời này làm cho ba đại thế gia và các thế lực thượng du chau mày, vẻ mặt vặn vẹo.

- Hắn gọi ngươi đây!

Tô Dật hé miệng, bĩu môi nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, Tô Dật không cảm thấy kỳ quái với thái độ của thế gia đối với Ngự Thiên Cung.

Ngự Thiên Cung bàng quan, chuyên tâm tu hồn luyện đan, nhân tài liên tục xuất hiện, còn có cung chủ có chiến lực siêu cường, tự nhiên sẽ được kính trọng vài phần.

- Không cần!

Đoan Mộc Tiểu Mạn vẫn lạnh nhạt như trước, từ chối, tiếp theo ánh mắt mọi người dời về phía Tô Dật.

Bởi vì chỉ có thời điểm đối mặt với Tô Dật, Đoan Mộc Tiểu Mạn mới biểu hiện ra thái độ khác với mọi người.

Vô hình trung, ý niệm sau lưng Tô Dật có Ngự Thiên Cung chống lưng nhanh chóng lan truyền trong đầu mọi người.

- Hừ, tiểu bạch kiểm! Chỉ có chút bản lãnh này!

- Ta thấy Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng cũng là dựa vào Đoan Mộc lên đi!

- Lát nữa ta sẽ cố gắng giáo huấn một cái, không có sư phụ hắn, hắn chỉ là một đống rác rưởi, con kiến hôi cũng không bằng!

Âm Kiếm Thanh và Hốt Nạp đứng ở bên trong đoàn người, nhẹ giọng mắng, một cỗ hận ý không thể chém hắn thành muôn mảnh hiện lên trên đuôi lông mày.

Hai đệ nhất nhân bị Tô Dật lăng nhục trước mặt mọi người, còn bị một cái tiểu bạch kiểm coi thường, đơn giản là vô cùng nhục nhã!

Thời gian nhanh chóng trôi qua, nhưng Vân Tiên Cổ Tông và Phạm Long Thiên Cung vẫn chưa đến, âm thanh bàn tán và tiếng mắng chử Tô Dật không ngừng truyền tới.

Thời điểm trưởng lão Ngự Thiên Cung quay đầu phản kích, tiếng nghị luận có giảm một chút nhiều, Đoan Mộc Tiểu Mạn không chớp mắt, bình tĩnh như một pho tượng băng.

Tô Dật không chút kiêng kỵ, dù sao cũng bị người mắng, liền công khai đi tới bên người Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Cử động này càng làm cho thế gia và chúng cường giả ghé mắt, sự phẫn hận cùng tức giận tràn ngập bên tai.

- Đã bị chửi rồi, còn qua đây nữa?

Đoan Mộc Tiểu Mạn thấp giọng nói.

- Cũng không phải là làm tiểu bạch kiểm của người khác, huống chi ta cảm thấy mặt của ta quả thực rất trắng!

Tô Dật sờ sờ khuôn mặt, nhún vai một cái nói.

- Vô sỉ!

Sau lưng lại có tiếng chửi rủa, châm chọc và cười nhạo vang lên.

Lời nói này làm cho Đoan Mộc Tiểu Mạn cười vui không ngớt:

- Miệng lưỡi trơn tru! thánh nữ cũng bị ngươi câu đi như vậy sao!

Nhớ tới Liễu Nhược Hi liều mình cứu giúp, trong lòng Tô Dật lại nổi lên một hồi ghen tuông, bên tai truyền đến âm thanh nhỏ bé của Đoan Mộc Tiểu Mạn:

- Không chừng có hiểu lầm gì đó!

Hắn lắc đầu cười khổ, hắn hận Thánh Sơn, nàng là đệ tử Thánh Sơn, cái này vốn là thiên đại hiểu lầm!

- Sao vẫn chưa bắt đầu?

Tô Dật hơi nghĩ một chút rồi hỏi, nhìn người chung quanh đều kiên trì chờ đợi, trong lòng lại có thêm suy nghĩ đối với Phạm Long Thiên Cung, xem ra tất cả mọi người rất e ngại!

- Khẳng định Long gia sẽ là người tới cuối cùng, Vân gia thì giống như danh tự, tản mạn không có quy củ!

Trên khuôn mặt già nua của Cổ Nhạc hiện ra vài phần tiếu ý.

- Ầm!

Đột nhiên thiên không lại vang lên một tiếng nổ vang, bên trên bạch vân, bỗng nhiên xuất hiện hư ảnh một cây đại thụ màu xanh to lớn, phía sau chớp động quang mang, giống như thần thụ hàng lâm.

- Cọt kẹt!

Theo trung tâm thân cây rung động, một cánh cửa to lớn bắt đầu tách ra, thỉnh thoảng có điện mang xanh đậm lóe lên.

Từng đạo điện mang bắt đầu khởi động, khí thế tuyên cổ mênh mông kinh người bắt đầu quay cuồng giữa không trung.

Lúc mọi người bởi vì khí thế mà cúi đầu xuống, liền nhìn thấy đại thụ dừng lại trong hư không, mười mấy bóng người ngẫu nhiên bay ra.

Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc quần áo có hoa văn hình đám mây màu xanh, đầu tóc có vài sợi bạc điểm xuyết, vóc người thấp hơn một chút so với người bình thường, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Ánh mắt cực kỳ thâm thúy, phía sau là một cô gái dùng khăn che mặt, mấy người còn lại đều mặc trang phục giống nhau, nhìn rất nhẹ nhàng nhưng thực lực mạnh mẽ.

- Rầm!

Con mắt Tô Dật mở lớn, xuyên qua lão giả nhìn về phía cô gái sau lưng, cùng lúc đó yết hầu cuồn cuộn liên tục, thân hình không tự chủ được bước về phía trước một bước.

- Là Vân Tinh sao!

Tỉ mỉ đánh giá cô gái trên bầu trời, cô gái dùng khăn che mặt, quần dài màu tím nhạt tung bay theo gió, con ngươi thu thủy vừa nhìn thấy Tô Dật bắt đầu hiện lên hỏa quang cực kỳ nồng nặc.

- Không phải Vân Tinh, thế nhưng con ngươi kia, dường như.... Dường như!

Tô Dật tỉ mỉ nhớ lại trong đầu, ánh mắt nhất thời ngẩn ra.

- Giống như muội muội Tô Uyển Nhi của ngươi, đúng không?

Đoan Mộc Tiểu Mạn thấp giọng thở dài.

Tô Dật cũng có chút mê man, không sai đúng là muội muội mà mình ngày nhớ đêm mong, Tô Uyển Nhi.

- Ầm!

Thời điểm Tô Dật không kìm được sự vui mừng trong nội tâm, khóe mắt khẽ động, kiệt lực ngăn sự chua xót ở trên mũi, chuẩn bị bay về phía Tô Uyển Nhi, thì bị một cỗ lực lượng vô hình cực mạnh buộc chặt lại.

- Ngươi bình tĩnh chút đi!

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ giọng nói.

Tô Dật hé môi nói không ra lời, cô gái bên trên bầu trời đã sớm sinh ra sương mù, nghiêng đầu qua một bên.

- Vì sao?

Tô Dật hơi có chút thất thần, thân thể cương cứng lại.

- Lúc đầu nàng không tới, hiện tại lại chuyên môn vì ngươi mà đến, lẽ nào ngươi không hiểu đạo lý trong đó sao?

- Ngươi có ý tứ gì!

Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn lưu động, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, khẽ thở dài một cái rồi nói:

- Lần trước ở Man thành, ta cứu nàng!

- Vậy vì sao ngươi không nói cho ta!

Nhìn Tô Uyển Nhi ở xa cuối chân trời nhưng không thể sờ được, Tô Dật cắn chặt hàm răng, như muốn phun ra lửa.

- Không có thực lực, ngươi lấy cái gì tiếp cận nàng! xem ra hiện tại Vân Trung Ly rất quan tâm nàng, ngươi cảm thấy ngươi là đối thủ của hắn sao!

Một câu nói làm cho thân thể Tô Dật triệt để ngừng vặn vẹo, Tô Uyển Nhi có thể được Vân Trung Ly mang đến, tất nhiên là có liên quan cực lớn, tùy tiện tới gần Tô Uyển Nhi, chỉ mang đến cho nàng vô tận phiền phức.

Bây giờ Tô Dật cách Tô Uyển Nhi nghìn vạn dặm, ngay sau đó hắn như bị tưới một chậu nước lạnh, thất thần buồn vô cớ!

- Trung Ly tới chậm...., trên đường có chút chuyện, phong cảnh U Châu quả thật không tệ, sau này Phục Yêu Môn nhớ dẫn ta đi dạo một chút!

Câu nói của Vân Trung Ly không đứng đắn nhưng vẫn làm cho Phục Yêu Môn cực kỳ hài lòng, khuôn mặt tươi cười lấy lòng, đón ánh mắt hâm mộ của mọi người giống như ôm bắp đùi, ra vẻ đắc ý mà nghênh tiếp Vân gia đến.

Bay đến vị trí chỉ định, hư ảnh đại thụ chợt biến mất, hình như nhìn thấy Đoan Mộc Tiểu Mạn, bên trong ánh mắt Vân Trung Ly lại bay ra vài phần cuồng nhiệt.

- Tiểu Mạn Tiểu Mạn, ngươi cũng tới sao? Tới nơi này tới nơi này đi!

Vân Trung Ly hướng về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn chào hỏi.

Mọi người không khỏi chấn động một lần nữa, xem ra cái danh hào Thiên Man đệ nhất mỹ nữ quả nhiên vang dội, ngay cả mấy đại thế gia cũng quan hệ mật thiết.

- Lão già không đứng đắn!

- Vẫn háo sắc như thế!

Độc Cô Thành và Dạ Ức đồng thời liếc mắt, hừ nhẹ một tiếng, lúc này đến phiên Viêm Diệt Thiên cũng cười nhạt.

- Bài vị chiến, ta nói ngươi có thể nghiêm túc một chút hay không?

Vân Trung Ly ngáp một cái, duỗi người, bắt chước giọng Viêm Diệt Thiên nói:

- Có thể tới cũng không tệ, muốn đánh một trận hay không? Nếu ngươi lợi hại, ta sẽ nghe lời ngươi?

Ba người đồng thời mỉm cười, trong các thế gia một nhà so với một nhà càng ngang tàng hơn, một cái so với một cái càng có cá tính!

- Phạm Thiên long cung, Long Thần đến!