← Quay lại trang sách

Chương 1793

Xem ra con gấu ngu ngốc kia không có gạt người!

Tô Dật nói thầm một tiếng, năng lượng trong không gian xung quanh bắt đầu ba động lần thứ hai, hắn liền ngưng kết thủ ấn, khí tức bị Vân Ảnh Đạp Sương thu liễm.

Toàn bộ thân hình ở bên trong hang động mờ tối, gần như không tồn tại, dưới ánh sáng khúc xạ của băng tinh cũng không phát hiện được tung tích Tô Dật.

Trong huyệt động tràn ngập khí tức ẩm ướt, sau khi đi được thời gian mười mấy hơi thở, lại vòng qua vài cái cửa.

Cuối cùng Tô Dật cũng có thể từ xa, cảm nhận được nguyên khí ba động.

- Xem ra ở nơi đó!

Tô Dật hít thở sâu một hơi, gia tăng cước bộ lần thứ hai, hướng về phía ánh sáng đi tới.

- Nghe Thiết Bối Thương Hùng nói, cường giả man yêu nơi này đã đến cảnh giới Nguyên Hoàng kỳ thất trọng, coi như Thái Hành tông cộng thêm người Vô Cực giáo, cũng khó có thể chống đỡ, làm sao lại yên tĩnh như vậy?

Thời điểm nghi ngờ trong lòng không được giải khai, Tô Dật liền vọt tới chỗ có ánh sáng, lúc này trên tường bốn phía xung quanh đã có ánh sáng Nguyên Tinh ảm đạm.

Trên mặt đất bằng phẳng cách đó không xa, người Thái Hành tông và Vô Cực giáo đang giằng co, người cầm đầu là một trong những đệ tử Song Tử giáo xếp hàng lúc trước.

Mấy người Thái Hành tông nằm trên đất, bị thương nặng, lại nhìn về phía xung quanh, khắp nơi đều là vết tích kịch đấu, trên vách hang động cũng tràn đầy dấu vết nứt nẻ do trọng kích sinh ra.

Tô Dật liếc mắt liền nhận ra mấy người kia chính là người lúc đầu ngồi bên cạnh mình trong Phong Vân hội, nhưng cả hai phe đều không nhìn thấy bóng dáng đại đệ tử.

- Bích Linh và Bích Trường Thiên đâu?

Tô Dật ngừng thở, thời điểm chuẩn bị tiến lên.

Một tiếng cười chói tai truyền đến, khóe miệng người Song Tử giáo trên mặt đất xuất hiện một nụ cười giễu cợt.

- Người Thái Hành tông thực sự là phế vật, chỉ với công phu mèo quào của các ngươi, cũng dám tới khiêu chiến cường giả Yêu Hoàng kỳ thất trọng? Không biết lượng sức!

Vài tên đệ tử Thái Hành tông bị trọng thương dựa vào vách tường, hai tay hung hăng nắm chặt cát đá, nghiêm giọng nói:

- Ngươi không nên đắc ý, chờ Trường Thiên sư huynh xuất hiện, lấy được yêu đan, nhất định sẽ giúp chúng ta báo thù!

- Ầm!

Một luồng ánh sáng hung hãn giống như dải lụa, nặng nề đánh vào trên người đệ tử Thái Tông môn, nhất thời truyền ra một tiếng gào đau thấu tim gan.

- Sợ rằng lúc này Bích Trường Thiên đã bị Hốt Nạp sư huynh của chúng ta thu thập, mà Bích Linh cũng thành.... của Hốt Nạp sư huynh chúng ta

Lời còn chưa nói hết, tiếng cười ô uế của mọi người đã làm cho Tô Dật nhướng mày.

- Đê tiện! Các ngươi sẽ vì nguyên nhân này mà trả giá thật lớn!

Đệ tử Thái Hành tông lau vết máu ở khóe miệng đi, ánh mắt oán độc không gì sánh bằng, thế nhưng tài nghệ không bằng người, không làm sao được.

- Chà chà! Các ngươi ngay cả một tăm điểm cũng không có, giết ngươi, thực sự là bẩn tay của ta! Chờ Hốt Nạp sư huynh trở về, lại nói đi!

Mũi đệ tử Vô Cực giáo hơi dựng ngược lên, chép miệng một cái.

Vài tên đệ tử Song Tử giáo vừa mới xoay người lại, nhất thời cảm thấy hoa mắt, một cái mị ảnh màu lửa đỏ xuất hiện ở trước mắt.

- Người nào!

Trong nháy mắt mấy tên đệ tử Song Tử giáo rút binh khí ra, ở bên trong sơn động mờ mịt nghiêm ngặt quát lên một tiếng, kình phong cuồn cuộn, hai chủng nguyên khí Kim Mộc đồng thời phun ra.

- Giết ngươi, thực sự làm bẩn tay của ta!

Thân hình đứng vững, một vệt quang hồ màu băng lam xuất hiện trên không trung, thân ảnh gầy gò chậm rãi đi ra!

- Tô Dật!

Người Song Tử giáo nghe thấy đệ tử Thái Hành tông kêu một tiếng, lập tức cảm giác được một cỗ sát khí âm hàn nồng nặc kéo dài trên huyết quản, tất cả hít vào một ngụm khí lạnh, còn chưa kịp phản ứng lại.

- RẮC....A....Ặ...!!!

Mấy âm thanh xương vỡ vụn đột nhiên vang lên, đối mặt với mấy người dám ra tay với đồng minh của mình, đương nhiên Tô Dật sẽ không lưu tình.

- Ta nói rồi, Tiên Kiếm Tông và Song Tử giáo đừng để ta gặp được!

Trường bào tung bay, đột nhiên đồng tử mọi người tại đây co rút lại, giống như nhìn thấy ác ma, chỉ thấy Tô Dật thả lỏng ngón tay, tiếp tục đi sâu vào trong hang động.

Căn bản không có nhìn về phía Thái Hành tông!

Hai tay hai chân của mấy tên đệ tử Song Tử giáo vừa rồi đều bị bẻ cong đến một trình độ kinh khủng, đau đớn kịch liệt làm cho bọn họ nhanh chóng ngất xỉu.

Trong huyệt động yên tĩnh, vài tên đệ tử Thái Hành tông đều bị sát cơ khủng bố đột nhiên ập đến này dọa sợ không nhẹ, thân hình không ngừng run rẩy.

Ở chỗ sâu trong sơn động u ám, chỉ nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp và tiếng nuốt nước bọt của mọi người.

Mấy người nhớ tới cử động vô lễ của mình trên Phong Vân hội lúc trước, đều cảm thấy mình ở trước quỷ môn quan nhặt về một cái mạng!

Càng đi vào bên trong, Tô Dật càng dễ dàng dò xét được quỹ tích hoạt động và vị trí của mấy người, hắn lặng yên tới gần một tảng đá lớn.

Vừa nhìn xuống dưới mặt đất bằng phẳng, tiếng nguyên khí nổ tung chợt vang vọng.

Vài tên đệ tử Thái Hành tông đã chết, Bích Linh tiều tụy không gì sánh được đứng ở sau một tảng đá, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thê lương.

- Nha đầu kia không rành thế sự, cha nàng mang nàng đến rèn luyện một chút cũng tốt!

Tô Dật âm thầm nhảy xuống.

Hai người đang chiến đấu kịch liệt là Hốt Nạp và Bích Trường Thiên, đệ tử Song Tử giáo bên này chắp tay sau lưng, vẻ mặt cười tà, không ngừng mua may vũ khí trợ uy cho Hốt Nạp!

Rất rõ ràng, sức chiến đấu của Song Tử giáo cao hơn một bậc so với Thái Hành tông, đệ tử Song Tử giáo nằm dưới đất chỉ có một, hai người mà thôi.

- Ầm!

Sau một kích nặng nề, vai trái Bích Trường Thiên bị Hốt Nạp đánh trúng một đạo nguyên khí kim thuộc tính, khiến hắn bay về sau giống như một viên đạn pháo.

- Phốc!

Thân hình Bích Trường Thiên nặng nề đụng vào bên trên vách núi, tóc tai bù xù, máu me chảy đầy mặt, thảm không gì sánh được, Bích Linh vội vàng đỡ lấy hắn, mày liễu nhíu chặt.

- Bích Trường Thiên, ngươi thấy thế nào? Có khỏe không?

Hốt Nạp cùng với ba gã đệ tử Song Tử giáo không nhanh không chậm đi tới, khóe môi nhếch lên, cười lớn nói.

- Bích Linh muội muội, sao lúc này không tìm tiểu tình lang Tô Dật của ngươi đi? À! Đúng rồi, hắn là tiểu bạch kiểm của Đoan Mộc Tiểu Mạn! Làm sao coi trọng ngươi chứ?

Bích Trường Thiên vừa nghe thấy tên Tô Dật, nhất thời trong ánh mắt nổi lên một luồng lửa giận, Bích Linh đỡ Bích Trường Thiên, khó khăn đứng lên, tức giận hừ một tiếng.

- Hốt Nạp, ngậm cái miệng chó của ngươi lại! Có gan thì nói như vậy ngay trước mặt Tô Dật! Hắn nhất định sẽ xé xác ngươi!

Tô Dật ẩn nấp ở trong bóng tối, ánh mắt trở nên âm trầm, nắm chặt song quyền.

- Được! Ngươi bảo hắn đến đây, ta đang lo không tìm được hắn!

Thân hình Hốt Nạp càng ngày càng gần, Bích Linh lôi kéo cánh tay Bích Trường Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút trắng bệch, Bích Trường Thiên âm lãnh nói.

- Hốt Nạp, đến tột cùng ngươi muốn làm cái gì?

Hốt Nạp thu hồi vẻ đùa bỡn lại, nhìn không chớp mắt nói.

- Giết ngươi, không có chút chỗ tốt nào đối với ta! Ta chỉ cần Bích Linh! Dùng nàng dụ Tô Dật đến giúp ta! Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý mang nàng nhường cho huynh đệ bọn ta vui đùa một chút, chúng ta cũng không ngại?

- Ha ha!

Đám đệ tử Song Tử giáo như lang như hổ ở phía sau trở nên điên cuồng, Bích Linh Thái Hành tông xinh đẹp rất có danh tiếng trong thế hệ trẻ tuổi.

Bích Trường Thiên mím chặt môi, đôi mắt dài hẹp lộ ra một tia lưỡng lự cùng do dự.