Chương 1794
Hốt Nạp giống như nhìn thấu tâm tư Bích Trường Thiên, trong tay xuất ra một bình thuốc có ánh sáng mờ ám lưu chuyển, nhìn chằm chằm ánh sáng mờ ám trên đó nói.
- Phục Yêu Môn cho ta cái bảo bối này đúng là rất dễ dùng, Yêu Hoàng thất trọng cũng không dám đến, chẳng qua nếu như ngươi nguyện ý nhường Bích Linh ra, nói không chừng chúng ta sẽ giúp ngươi bắt lấy yêu đan của con Yêu Hoàng kỳ thất trọng này! Vụ buôn bán này rất có lời đúng không?
- Hoặc là giết ngươi, khiến cho ngươi triệt để mất đi tư cách tham gia Thiên Phong Bài Vị?
Hốt Nạp vươn hai đầu ngón tay ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ âm lãnh như chim ưng, không cho phép cãi lại.
- Hai cái chọn một, tự ngươi chọn đi!
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bích Linh càng giống như một tờ giấy trắng, nàng xoay người lại, hướng về phía Bích Trường Thiên điên cuồng lắc đầu.
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, từng giọt nước mắt to lớn lăn xuống, hai tay nắm quần áo Bích Trường Thiên biến thành màu trắng bệch.
- Bích Linh!
Bích Trường Thiên dùng một tay gỡ tay Bích Linh bỏ ra, khóe mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhưng khi nghĩ đến yêu đan của Yêu Hoàng thất trọng, đôi mắt lại hiện lên ba động, rất nhanh liền lộ ra một cái hận ý.
- Đừng trách ta, ngươi là con gái Bích Trường Cung, bọn họ không dám làm gì ngươi! Nhiều nhất là bắt ngươi uy hiếp Tô Dật!
Bích Linh lập tức chán nản, con ngươi thoáng dại ra, bộ ngực hơi có chút thành tựu không ngừng phập phồng, trong mắt tràn ngập hơi nước, nghiến răng nói.
- Bích Trường Thiên, ngươi nói cái gì! Ngươi nói thêm câu nữa!
- Nàng là con gái chưởng môn, ta không phải! Ta chỉ là chắt ngoại của đại trưởng lão! Tất cả những thứ hôm nay đều do ta liều mạng mới có được, cha nàng, thúc thúc nàng cho ta cái gì?
Bích Linh bừng tỉnh lùi về phía sau, con ngươi chợt co rụt lại, Bích Trường Thiên luôn luôn ôn nhã vậy mà ở lúc sống chết lộ ra sự hung ác.
- Ba!
Năm ngón tay mạnh mẽ vươn ra giống như thiết trảo, hung hăng bấm vào cái cổ thon dài như ngọc của Bích Linh.
Bích Linh bị giơ lên cao, sắc mặt nhanh chóng ửng đỏ, gân xanh bắt đầu nổi lên, thanh âm khô khốc từ trong yết hầu truyền ra.
- Bích Trường Thiên, ngươi cho rằng ngươi đưa ta cho người khác, sau khi trận thi đấu đầu tiên kết thúc, cha ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Vẻ mặt Hốt Nạp vẫn như trước, hai tay ôm ngực, hứng thú sờ mũi một cái nói ra:
- Hay cho một màn thảm kịch đồng môn tương tàn, đã thất bại như thế, tới Song Tử giáo ta đi, ta sẽ bẩm báo với trưởng lão. Làm chó Song Tử giáo ta còn mạnh mẽ hơn so với làm người Thái Hành tông!
Nghe vậy, Bích Trường Thiên xoay đầu lại, bên trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ, la lớn nói:
- Ngươi nói là sự thật?
- Ha ha ha!
Lại là một hồi âm thanh phóng túng vang lên trong không gian, Bích Linh đã bị cự lực bóp đến mức gần ngất, chân mày thon dài nhíu chặt, nói ra:
- Bích Trường Thiên, ngươi là một tên súc sinh, hỗn đản! lẽ nào Thái Hành tông không trọng dụng đối với ngươi, không bồi dưỡng ngươi sao?
- Người các ngươi bồi dưỡng là Bích Trường Khiêm! Là người của chính các ngươi! Sau khi đại trưởng lão mất, các ngươi đã quan tâm ta tu luyện chưa?
Thanh âm điên cuồng của Bích Trường Thiên gần đến mức gào thét, âm ba hung mãnh chấn cho mắt Bích Linh hiện lên ánh sao.
- Ha ha! Bích Trường Khiêm bất tài không thể tham gia Thiên Phong Bài Vị Chiến mới đến phiên ta. Thật không nghĩ đến, cuối cùng lại tìm một tên Tô Dật tới kết minh! Làm sao! Bích Trường Thiên ta không lọt vào mắt của các ngươi sao? tên tiểu bạch kiểm kia mạnh mẽ như vậy sao!
Tay phải dùng sức lần thứ hai, khiến vết thương trên người lại mở ra, Bích Trường Thiên giơ Bích Linh lên thật cao, bắp thịt cường tráng nhô lên như mấy con ác long, Bích Trường Thiên đã động sát ý.
- Thiên địa rộng lớn, ắt sẽ có chỗ cho ta lưu thân! Ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận!
Bích Trường Thiên hét lớn một tiếng, khí tức cả người tăng vọt lần thứ hai, mạnh mẽ ném Bích Linh về hướng vách núi.
- Sưu!
Bích Linh đã gần như mất đi ý thức chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, quên mất đau đớn, cả người bị một cỗ lực lượng lớn kéo xuống giống như diều đứt giây, bay về phía sau bên phải.
Thời điểm đi được nửa đường, thân thể yếu ớt giống như được hai cánh tay nhẹ nhàng mà kiên định ôm lấy, trong nháy mắt nước mắt Bích Linh như suối trào, chảy ra liên tục.
- Loại người như ngươi, quả nhiên không lọt vào mắt!
Bên trong đêm tối, có một đoàn hỏa sắc màu hồng lượn quanh, bắn ra sát ý nồng nặc.
Ánh mắt hơi khép, đám người Bích Trường Thiên và Song Tử giáo nhanh chóng rút lui, sau khi quan sát cẩn thận, Bích Trường Thiên mơi hét lớn một tiếng.
- Tô Dật!
Nhẹ nhàng đặt Bích Linh từ trong ngực xuống đất, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nàng, vuốt mái tóc thanh tú ra sau tai, từ từ đứng dậy.
Lúc này toàn thân Tô Dật phát ra ánh sáng, mờ ảo giống như quỷ mị, khí tức yêu dị làm cho mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn giống như tà thần phụ thể, con ngươi lạnh băng giống như muốn đóng băng mọi người trong nháy mắt.
Năng lượng thiên địa bên trong sơn động không ngừng tụ tập quanh thân Tô Dật, khí tức kinh khủng uốn lượn trên không, năng lượng vô hình chấn động mọi người.
- Tô Dật, ta muốn giết ngươi!
Bích Trường Thiên hét lớn một tiếng, trường kiếm tới tay, hiện lên vẻ sắc bén, hàn quang lạnh lẽo.
Đám người Song Tử giáo bên này đều cầm vũ khí hình song câu lên, thượng câu vi nhật, hạ câu vi nguyệt ( phía trên hình mặt trời, phía dưới hình lưỡi liềm ), ngoài rìa sắc bén tựa như lợi kiếm, nguyên khí dâng trào, hung hãn vô danh.
Hốt Nạp dùng song câu nhẹ nhàng vạch lên ngón tay, một giọt máu rơi trên song câu.
Nhất thời một đạo năng lượng tà dị tỏa ra ánh sáng, nửa thân trái Hốt Nạp hiện lên kim sắc, nửa bên phải là thanh sắc, khí tức cả người lập tức dâng lên không ít.
- Vũ khí của người này có gì đó quái lạ!
Tô Dật âm thầm nói nhỏ, sau đó dùng linh hồn dò xét xuống, tu vi Hốt Nạp ở bên trong vô hình tăng lên hai đẳng cấp.
- Vù vù!
Hai tay Hốt Nạp vũ động song câu, ánh mắt xẹt qua một tia trêu tức cùng âm lãnh, nói ra:
- Ta là Nguyên Hoàng lục trọng, ngươi vĩnh viễn không thể sánh bằng!
Lúc này Bích Trường Thiên mới xoay đầu lại, nhìn thấy thực lực Hốt Nạp tăng vọt, con ngươi dao động không ngừng, lớn tiếng nói:
- Hốt Nạp sư huynh! Trường Thiên nguyện gia nhập vào Song Tử giáo!
- Ha ha ha!
Tô Dật vặn vặn cái cổ, mũi hơi nhô lên, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ đối với Bích Trường Thiên.
Ngày đó ở trên Phong Vân hội, Tô Dật còn cảm thấy Bích Trường Thiên là một nhân vật,.... ít nhất.... là một người chính trực, hiện tại xem ra cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi! Phế vật từ đầu đến chân!
- Loại người như ngươi, giữ lại thực sự là lãng phí không khí!
- Tốt! Muốn gia nhập, trước tiên giết chết Tô Dật!
Hốt Nạp hướng về sau vẫy một cái, nhất thời có ba gã Song Tử giáo xông lên, cùng Bích Trường Thiên hướng về phía Tô Dật.
- Ầm!
Bàn chân điểm nhẹ, Hốt Nạp mạnh mẽ nhảy lên phía trên, hư ảnh chợt lóe, đứng ở bên trên một tảng đá thật cao, chuẩn bị thưởng thức bốn người oanh sát Tô Dật.
Tô Dật chậm rãi thở ra một hơi, âm thầm vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, đối diện Bích Trường Thiên Nguyên Hoàng kỳ tứ trọng, hai gã Nguyên Hoàng kỳ nhất trọng, một gã Nguyên Hoàng nhị trọng.
- Sợ rằng thực lực Song Tử giáo ở trong đám thế lực trung lưu đã sớm vượt qua Thái Hành tông, lần này tới đều là người tài!
Khóe miệng Tô Dật hơi hơi nhếch lên, nhưng vẫn không để mấy người này vào mắt.
- Tô Dật, ta rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng hai lão quỷ kia vẫn nhìn lầm! Hy vọng trận thứ hai ngươi không nên để ta gặp được, đến lúc đó chính là tử kỳ của ngươi!