← Quay lại trang sách

Chương 1802

Khí tức nảy rút cuộc của ai, tại sao rất quen thuộc?

Tô Dật thấp giọng nghi ngờ nói, cẩn thận hồi tưởng, chỉ cảm thấy hết sức quen thuộc.

Hắn dứt khoát dấy lên nguyên khí, vòng xoáy dưới chân nhanh chóng vận chuyển, mị ảnh giống như lửa đỏ hiện lên trong thông đạo kéo dài.

Huyệt động này đơn giản hơn hang ổ của Huyễn Ảnh Báo rất nhiều, Tô Dật suy đoán có lẽ do đại yêu viễn cổ lưu lại.

Ba động trong đây đã trải qua thời gian tích lũy, trở nên vô cùng yếu ớt.

Xuyên qua mấy lối đi thấp bé, lại phi hành lên trên một đoạn, Tô Dật cảm giác mình đã đi tới đỉnh chóp bên trong gò núi.

Khi vừa tới chỗ đất bằng phẳng, tiếng người nói từ xa khiến Tô Dật nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, nín thở ngưng thần lắng nghe.

- Ta tưởng mùi thơm này của ai? Đây không phải tiểu thánh nữ xả thân cứu chồng sao?

Nụ cười thê lương của Âm Kiếm Thanh thoạt nhìn hết sức âm hiểm đáng sợ.

Liễu Nhược Hi ánh mắt lạnh lùng, đang mặc trang phục màu đỏ, đứng đoan trang, nhàn nhạt nói.

- Nếu ngươi không có chuyện gì, cũng đừng có ngăn trở ta! Ta muốn ra ngoài! Chó ngoan không cản đường!

Nói xong câu đó, trường bào màu đỏ của Liễu Nhược Hi phất phơ, phẫn nộ quát.

Âm Kiếm Thanh nhanh chóng ngăn trở đường đi của Liễu Nhược Hi, thấp giọng hỏi:

- Làm sao, nếu như người đứng ở đây chính là Tô Dật, ngươi sẽ không vội vã rời đi như vậy chứ?

Đôi mắt đẹp của Liễu Nhược Hi tràn đầy lạnh lẽo, giống như tảng băng hung hăng nhìn khuôn mặt hèn mọn của Âm Kiếm Thanh, lạnh nhạt nói:

- Ngươi có ý gì!

- Ta hỏi ngươi, Tô Dật đang ở đâu!

Âm Kiếm Thanh lạnh lùng, xoay trường kiếm trong tay.

- Ta làm sao biết! Cút!

Đôi mắt Liễu Nhược Hi hiện lên sự tức giận, hai tay đặt lên song đao bên hông, khẽ kêu lên.

Trong mắt Âm Kiếm Thanh bắn ra tinh quang, giơ trường kiếm trong tay, ba đạo kiếm quang bén nhọn nhanh chóng dữ dội chém về hướng Liễu Nhược Hi.

- Rầm rầm rầm!

Kiếm khí đột nhiên xuất hiện kéo ra ba đạo khe rãnh sâu đậm trên mặt đất, giữa đám đá vụn kích động, Liễu Nhược Hi như một chiếc lá phong màu đỏ nhẹ nhàng lướt về phía sau.

- Loại người đánh lén rác rưởi như ngươi, cũng không xứng xách giày cho Tô Dật!

Liễu Nhược Hi tức giận nói.

Âm Kiếm Thanh ghét hận tuôn ra một luồng khí tức kinh khủng, trên đầu mũi kiếm hội tụ một đoàn quang mang màu đất nho nhỏ.

- Võ giả thổ thuộc tính?

Tô Dật âm thầm than nhẹ, Tiên Kiếm Tông từ trước đến giờ dùng vũ kỹ chủ yếu là kiếm khí sắc bén, nhưng Âm Kiếm Thanh lại am hiểu nguyên khí thổ thuộc tính.

Loại phối hợp hiếm thấy này lại làm cho Âm Kiếm Thanh vốn có lực sát thương khổng lồ đồng thời lại có lực phòng ngự tuyệt luân.

Tô Dật khẽ nhướng cằm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía sau lưng Âm Kiếm Thanh.

- Các ngươi đều bị tên khốn Tô Dật đó lừa đảo đến u mê, ta thấy Tô Dật thật sự quan tâm đến ngươi! Chơi nữ nhân của hắn chán rồi giết chết, hắn nhất định sẽ vô cùng đau lòng?

Âm Kiếm Thanh cười lạnh nói.

Tiếng cười tục tĩu càng lúc càng lớn, tầng núi cũng theo đó lay động không ngừng.

Theo bản năng, Liễu Nhược Hi kẹp chặt chiếc quần đỏ, nụ cười ửng đỏ, hô hấp trong nháy mắt trở nên nặng nề.

- Dâm tặc! Ta phải giết ngươi!

Sau khi hét lớn, song đao của Liễu Nhược Hi mang theo uy thế kinh khủng, giống như phá hủy hết thảy, Thánh vương khí giăng đầy quanh người, ánh sáng giống như một tiểu mặt trời.

Kim quang rừng rực trong mũi nhọn song đao trực tiếp hóa thành hai đạo đao phong cực kỳ khủng bố, đâm về hướng Âm Kiếm Thanh.

Âm Kiếm Thanh khẽ biến sắc, sau đó lại cất lên tiếng cười quỷ dị, quanh thân dâng lên một đạo vòng sáng thổ hoàng sắc, giống như một pháo đài mô hình nhỏ vờn quanh người Âm Kiếm Thanh.

- Khó trách tên khốn này có thể chạy trốn khỏi liên hiệp giữa Vô Lượng Môn và Thái Hành Tông, lực phòng ngự như vậy quả nhiên không tầm thường!

Tô Dật thầm trầm ngâm trong mắt khẽ ba động.

- Ầm!

Khí tức đao phong thần thánh của Liễu Nhược Hi lóe ra mấy đạo vết rách kinh khủng trong không gian, lưỡi đao màu vàng rực mang theo năng lượng mênh mông cuồn cuộn không ngừng đụng nhau trên vòng sáng màu vàng đất.

Tiếng muộn hưởng liên miên như tuyên truyền giác ngộ, kình phong thổi quét phá hủy toàn bộ tầng đất bên trong huyệt động, hóa thành phấn vụn.

Bên trong pháo đài, Âm Kiếm Thanh vẫn không biến sắc, chẳng qua tia sáng màu vàng có chút vết rách.

Ánh mắt hắn hài hước nhìn Liễu Nhược Hi thoáng hiện ra vẻ kinh dị, sát ý bộc phát nói.

- Chơi binh khí với ta, ngươi vẫn còn quá yếu! Tiểu cô nương Nguyên Hoàng cảnh nhất trọng đi chết đi!

- Phá!

Trường kiếm nơi tay, Âm Kiếm Thanh quát lạnh một tiếng, đồng thời với thế công thánh vương bị hóa giải, thân hình trên không trung trong nháy mắt tiêu tán.

Khi mở mắt ra, kiếm quang của Âm Kiếm Thanh đã giống như thủy triều lao đến, Liễu Nhược Hi cuống quít lui vè phía sau.

Kiếm quang giống như mị ảnh như hình với bóng, thế công khổng lồ nặng nề khóa chặt vị trí của Liễu Nhược Hi, chỉ nghe trên không vang lên một tiếng cười khả ố.

- Ngươi là của ta rồi, mỹ...

Liễu Nhược Hi vô cùng hoảng sợ, con ngươi nhắm chặt, Thánh vương khí hộ thể, trong nháy mắt kiếm quang bất chợt biến mất.

Chỉ thấy Âm Kiếm Thanh hèn mọn lướt qua đỉnh đầu Liễu Nhược Hi, dọc theo đường vòng cung kỳ quái trực tiếp bay về phía sau.

- Ầm!

Hắn nhất thời đập vào sơn thể tạo ra một hố sâu cực lớn, Âm Kiếm Thanh không ngừng hộc máu, thân thể kẹt chặt trong khe hở, trong mắt tràn đầy kinh dị.

Liễu Nhược Hi bình yên vô sự, khi nàng mở hai mắt ra, một đạo thân ảnh thanh sắc đã đứng trước người.

Trọng kiếm khổng lồ đặt trên vai, khóe miệng hiện ra nụ cười tà dị nhìn chằm chằm Âm Kiếm Thanh.

- Nữ nhân của ta ngươi cũng dám đụng vào?

Tô Dật quát khẽ.

Trong mắt Liễu Nhược Hi bất giác phát ra tia sáng kỳ dị, gấp giọng hô:

- Tô Dật!

Tô Dật đưa mắt nhìn Liễu Nhược Hi, đỡ lấy nàng, ôn nhu nói:

- Không sao chứ?

Nàng nặng nề lắc đầu, khẽ mím môi, vẻ mặt kinh ngạc.

Từ Man thành đến Phong Vân hội, đến huyệt động vô danh này, mỗi một lần Tô Dật đều mang đến cho nàng cảm giác không đồng dạng.

Lúc này nhìn Tô Dật, Liễu Nhược Hi làm gì còn quan tâm đến đòi mạng Tô Dật, hô hấp dồn dập, trầm mặc không nói.

- Tô Dật!

Ánh mắt Âm Kiếm Thanh âm trầm, đột nhiên trong con mắt tràn đầy lửa giận.

Sau muộn hưởng trầm trọng, đất đá kích bay, phá vỡ tường thể, Âm Kiếm Thanh hơi xốc xếch, đột ngột đứng dậy nhìn chằm chằm Tô Dật.

- Rất tốt! Cũng không cần ta đi tìm ngươi! Giao bảo rương ra đây!

Chậm rãi lau máu tươi bên mép, con ngươi Âm Kiếm Thanh hiện đầy huyết sắc, ánh mắt âm tà giống như rắn độc.

- Chỉ dựa vào ngươi?

Tô Dật bẻ bẻ cổ, thấp giọng nói.

- Có tư cách hay không phải đánh mới biết được! Tên khốn Nguyên Hoàng cảnh nhị trọng, còn dám anh hùng cứu mỹ nhân! Đi chết đi!

Âm Kiếm Thanh giận quát một tiếng, trong nháy mắt nguyên khí thổ hoàng sắc tiêu tán, một đạo nguyên khí bạch sắc chợt từ mũi kiếm vọt lên cao.

Phong thuộc tính mạnh mẽ hội tụ trên thân kiếm, lộ ra ánh sáng thần dị, trong khí tức chấn động, trực tiếp tràn ngập khắp huyệt động.

Nguyên khí tung hoành, khí tức hùng hồn.

Trong nháy mắt, cả người Âm Kiếm Thanh hóa thành một đạo bóng kiếm chọc trời, thoáng cái chém về phía Tô Dật và Liễu Nhược Hi.

Tô Dật đứng ở chính giữa, mặt mũi cũng rất bình tĩnh, chiếm cứ thượng phong, áo phần phật, sợi tóc bay múa.

Hắn đẩy Liễu Nhược Hi về phía xa, nhất thời từ trong cơ thể nguyên khí dữ dội tuôn ra, thân hình xoay chuyển, mũi chân đứng trên chuôi kiếm Sát Thần kiếm, thủ ấn trong nháy mắt ngưng kết, hai tay hợp ấn.