← Quay lại trang sách

Chương 1803

Ngao!

Hư ảnh Bạch Giao thần gầm thét nhô lên cao, tựa như vật còn sống, yêu khí trong nháy mắt áp chế phong lôi khí.

- Huyễn Thiên Cực sát đao!

Trong đôi mắt Tô Dật lấp lánh tinh quang, toàn bộ năng lượng linh hồn dữ dội tuôn ra, giao long trong nháy mắt quán nhập vào cơ thể, một đạo bạch quang vô cùng mạnh mẽ vọt ra.

Nhất thời, Âm Kiếm Thanh sợ hãi trợn trừng hai mắt, phảng phất thấy được khí tức đáng sợ trấn áp tứ phương.

Bạch quang xông lên trời, hư không nổ vang!

Kình phong gào thét tràn ngập hư không, hai bên va chạm, chỉ thấy thân hình Âm Kiếm Thanh trong nháy mắt bị quang nhận linh hồn đầy trời vây quanh.

Hư ảnh Bạch Giao thần khổng lồ tựa hồ muốn cắn nuốt cả người Âm Kiếm Thanh, bên trong huyệt động thanh âm vang lên không dứt.

- Ù ù...

Cuối cùng theo hư ảnh tiêu tán, một đoàn huyết nhục giống như bị đánh nát bắn ngược thối lui, hung hăng nện vào hố sâu vừa tạo ra, hóa thành một vũng huyết thủy chảy ra khe hở.

Chỉ một thoáng, từ sơn thể đến mặt đất lan tràn ra khe hở cực kì khủng bố, giống như mạng nhện, đập vào mắt kinh tâm!

Tất cả cảnh tượng đều vô cùng kinh người!

Liễu Nhược Hi đứng ở đó cũng không kịp phản ứng, đôi mắt ngưng trệ, ngơ ngác nhìn Tô Dật sát khí bốn phía.

Trong không gian tràn ngập trận trận yêu khí giống như khói độc, bức bách Liễu Nhược Hi lui về phía sau.

- Không thể nào, uy áp linh hồn quá kinh khủng!

Một màn này thật sự chấn động Liễu Nhược Hi, Tô Dật nhìn giống như thần linh thu liễm nguyên khí, nhảy xuống chuôi kiếm, Liễu Nhược Hi trong nháy mắt thay đổi suy nghĩ.

- Hắn quá mạnh!

Liễu Nhược Hi thấp giọng lẩm bẩm nói.

Lần đầu tiên vận dụng hồn kỹ đã giết chết người của Ngự Thiên cung, hơn nữa còn là Nguyên Hoàng cảnh tam trọng.

Mặc dù thực lực của Âm Kiếm Thanh còn chưa tới đỉnh phong, trước đó lại bị liên hiệp đuổi giết, sau đó lại cùng Liễu Nhược Hi đối trận tiêu hao một chút năng lượng nguyên khí.

Nhưng Bạch Giao chi lực có thể có hiệu quả sát thương như vậy, trong lòng Tô Dật đã hết sức hài lòng.

Thực lực như vậy, cộng thêm Nguyên Hoàng ngũ trọng, Tô Dật càng tin mình tuyệt đối có thực lực đối đầu với bọn Úy Trì Trường Phong và Phách Hải Tam Thông.

Hắn giơ tay lên, yêu khí xung quanh tiến vào trong đất bùn biến mất, huyệt động lại một lần nữa trở nên trầm tĩnh.

Chỉ còn lại điểm sáng nguyên khí không ngừng phiêu tán trong động sâu, chứng minh Âm Kiếm Thanh đã bị không gian bài xuất.

- Hô!

Thở ra một hơi thật dài, Tô Dật nhìn yêu đan trong túi, điểm tích lũy của hắn đã biến thành sáu trăm hai mươi điểm tích lũy, trong lòng nhất thời kinh ngạc.

- Tiểu tử này cũng đã luyện hóa được không ít yêu đan! Đáng tiếc cũng trở thành mai mối của ta!

Tô Dật nhếch miệng.

Ý vị cổ xưa đã biến mất, Tô Dật đi tới trước mặt Liễu Nhược Hi, thấp giọng nói:

- Vẫn khỏe chứ?

Đây là cảnh tượng đối mặt lần đầu tiên giữa hai người, hai bên trong nháy mắt trở nên có chút lúng túng.

- Vẫn khỏe! Cám ơn... Cám ơn ngươi đã cứu ta!

Liễu Nhược Hi đưa mắt nhìn Tô Dật, tràn đầy vui mừng mịt mờ, thanh âm chợt dừng lại.

Tô Dật nhún vai, phủi tro bụi trên bả vai, nói:

- Ta chỉ muốn chứng minh ta mạnh hơn tên Tuyết Hồng Lâu đó mà thôi!

Trong nháy mắt, trong lòng Liễu Nhược Hi lộp bộp, thân thể mềm mại khẽ run lên, nói:

- Không phải như ngươi nghĩ đâu! Ta không biết tại sao ngươi muốn so sánh với hắn?

Tô Dật trong nháy mắt nhích tới gần Liễu Nhược Hi, vươn tay ra, hai tròng mắt trong trẻo, đối mặt với Liễu Nhược Hi.

- Ta không rảnh so sánh với hắn, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, cái gì của ta thì không ai đoạt được!

Liễu Nhược Hi nhìn Tô Dật, trong đôi mắt mang theo hỏa diễm nhàn nhạt, nhiều năm không gặp, tên tiểu vô lại năm nào đã trở nên trưởng thành, cương nghị như vậy.

Trên đôi lông mày xinh đẹp của nàng chợt hiện lên vẻ thong dong thâm thúy, nhìn Tô Dật khẽ nhếch đôi môi, Liễu Nhược Hi nhất thời có chút mất tự chủ.

- Ngươi khi đó, làm hại ta thảm thế nào, ngươi biết không?

Tô Dật lạnh giọng nói.

- Ta... chưa từng gặp chuyện nào như vậy... Cho nên, phản ứng hơi quá khích...

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng giống như tiếng muỗi kêu.

Khóe miệng hiện lên nụ cười tà dị, chân mày Tô Dật từ từ giãn ra, than thở nói.

- Không có ngươi, cũng không có ta hiện tại rồi! Ngươi chính là nguyên nhân để ta phấn đấu!

Hô hấp dồn dập, Liễu Nhược Hi bị lời nói của Tô Dật trêu chọc đỏ mặt, trong ánh mắt mê ly thấp giọng nói.

- Tô Dật, ngươi buông ta ra trước đi rồi hãy nói!

Lời còn chưa dứt, đôi môi mềm mại của Liễu Nhược Hi trong nháy mắt đã bị đôi môi khác bao trùm lên, trí nhớ thoáng cái trở lại đường phố trước kia.

Khi đó nàng duyên dáng yêu kiều, lại bị một tên du côn cắc ké đầy bụi đất khi dễ, hiện tại vẫn bị tên du côn cắc ké này khi dễ.

Nước mắt bất giác chảy xuống, đôi bàn tay trắng như phấn đập lên bả vai to lớn của Tô Dật, trực tiếp bỏ qua chống cự.

Mấy tiếng “ưm ưm càng làm hai người đắm chìm trong mộng ảo tuyệt đẹp, khi răng môi va chạm, Liễu Nhược Hi tựa hồ nghĩ đến cái gì.

Nàng hạ quyết tâm, nhẹ nhàng cắn môi Tô Dật, đẩy hắn cách nửa tấc.

Ánh mắt mang chút sương lạnh, hai má hồng nhuận, run giọng nói:

- Tô Dật, ngươi... Ngươi vừa khi dễ ta!

- Ngươi không phải nữ nhân của ta sao?

Tô Dật tựa đầu khoác lên bờ vai Liễu Nhược Hi, khí tức như lửa nóng phả lên cổ nàng.

Liễu Nhược Hi tựa đầu càng sâu, nghiêng người, thấp giọng nói:

- Ai là nữ nhân của ngươi?

Tô Dật mỉm cười, ôn nhu nói:

- Ngươi xả thân cứu ta, ta đã biết tâm tư của ngươi!

- Ta...

Liễu Nhược Hi không biết nói gì, khuôn mặt đỏ bừng, mâu quang dịu dàng, hít sâu một hơi, tựa hồ như đang cố gắng kìm nén rung chuyển trong lòng.

- Tô Dật, mặc dù chúng ta đã xóa bỏ cừu hận, nhưng chúng ta cuối cùng vẫn đi trên hai con đường khác nhau.

Tô Dật hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên ngưng trọng, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Liễu Nhược Hi, nói.

- Cho nên, đây là nguyên nhân ngươi muốn cùng Tuyết Hồng Lâu?

Liễu Nhược Hi lại không nói gì, Tô Dật lạnh lùng nói:

- Dù sao Thánh sơn cuối cùng sẽ bị ta bước lên, Thánh sơn diệt vong cũng là chuyện sớm hay muộn, chúng ta đâu phải người ở hai con đường!

Trong nháy mắt, vẻ mặt Liễu Nhược Hi trở nên nghiêm túc, mặt mày khẽ vặn vẹo, gấp giọng nói.

- Tô Dật, ta biết Thánh sơn và ngươi có rất nhiều ân oán, nhưng Thánh sơn cũng không hoàn toàn như ngươi nghĩ! Nếu như ngươi nguyện ý, ta sẽ giúp ngươi giải thích với Thánh Tôn! Ngươi tin tưởng ta!

Liễu Nhược Hi dịu dàng nói, tâm thần run rẩy, tràn đầy ân cần với Tô Dật.

Nhìn bộ dạng gấp gáp của Liễu Nhược Hi, Tô Dật nhất thời cảm thấy nữ nhân này tựa hồ cũng cực kỳ khả ái.

Nhưng dù sao giữa hắn và nàng vẫn có một hố sâu không thể vượt qua, Tô Dật nói:

- Có một số việc ta và ngươi đã không thể quyết định được rồi! Thánh sơn tất diệt!

Thái độ quyết liệt của Tô Dật làm ánh mắt Liễu Nhược Hi trong nháy mắt ảm đạm, giữa lúc lo sợ không yên, chợt nghe xung quanh có tiếng nổ mãnh liệt vang lên.

Đung đưa mãnh liệt nhất thời đẩy Tô Dật về hướng Liễu Nhược Hi, hai người ôm chặt lấy nhau, hai gò núi mềm mại dán chặt lên lồng ngực Tô Dật, khiến Tô Dật nhất thời cả kinh.

Yêu Thần khôi giáp và Thánh vương khí chia ra bao trùm lên hai người, nghiêng đầu sang bên, khó khăn né tránh những tảng đá bay đến.