Chương 1807
Khắp nơi là cảnh hoang dã, bay theo phù vân mịt mờ.
Tâm tình Tô Dật càng ngày càng trầm thấp, quang cảnh nơi này không như mình tưởng tượng, khắp nơi đều là vũ kỹ công pháp, thiên tài địa bảo.
Ngược lại, Huyễn Ma động bởi vì yêu khí hoành hành, mặc dù cũng có không ít thiên tài linh dược, nhưng đối với Tô Dật vẫn không có lực hấp dẫn.
Lại càng không muốn nói đến vũ kỹ công pháp.
Trong Huyễn Ma động huyết nguyệt nhô lên cao, trên bầu trời u ám bao la, ngôi sao đã bao phủ.
Phong lôi giăng đầy vây quanh huyết nguyệt, tản ra khí tức cực kỳ khủng bố, làm cho lòng người không khỏi chấn động.
Trên hư không, một đạo thiểm điện nhanh chóng chảy qua, chung quanh nổi lên sóng gợn không gian nhàn nhạt, quang hoa băng lam giống như ngựa phi nhanh chóng huy động trong cánh đồng bát ngát mênh mông.
Tô Dật đã sớm vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công thu liễm hơi thở của mình đến cực hạn, nín hơi ngưng thần, cẩn thận tìm kiếm Huyễn Ma động.
- Hô!
Tô Dật rút cuộc thở phào, đưa mắt nhìn xung quanh, đi qua lộ trình mấy chục dặm, rốt cục dừng lại nghỉ ngơi, nhét một viên thuốc vào trong miệng, khôi phục cực nhanh.
- Sao vậy! Nơi này ngoài yêu khí ngất trời, tại sao không có gì cả?
Tô Dật có chút sa sút tinh thần.
Thiết Hồn Mạch thấp giọng nói:
- Bảo bối không chừng ở trong kiến trúc nào đó, không nên khinh thường! Nơi này nhất định có bí mật rất lớn, nhưng cũng có nguy hiểm rất lớn. Giữ vững cảnh giác!
Tô Dật bĩu môi, vươn thẳng bả vai, khom bước đạp lên chỗ cao, tầm mắt rốt cục rơi xuống cửa một kiến trúc tan hoang.
- Nơi đó hình như có người!
Trong lòng Tô Dật khẽ động.
Hắn lạnh lẽo nhìn phía trước, nhất thời hai chân lui về phía sau, đầu gối hơi gập lại, một lần nữa đột ngột thả ra một cổ khí tức cực kì khủng bố.
Nhanh chóng đi tới phía cửa kiến trúc, nói là kiến trúc, không bằng nói là một cung điện do mấy tảng đá khổng lồ tạo thành.
Dưới ánh trăng máu, thạch trận chằng chịt, tựa hồ cất giấu lực lượng cuồng bạo hủy diệt đáng sợ.
Khi Tô Dật đang khiếp sợ nơi này đã phát sinh cái gì, từ phía xa có mấy đạo lực lượng hung hãn phá không mà đến, chấn động thiên địa năng lượng, cả bầu trời nhất thời trở nên nóng bỏng.
- Khí tức có chút cường hãn!
Tô Dật nheo mắt, nhất thời núp phía sau một tảng đá lớn.
Trong nháy mắt thân ảnh kia tới gần, căn cứ vào theo dõi của linh hồn, Tô Dật biết người cầm đầu là một cô gái, chừng ba mươi tuổi.
Trong lãnh ý lan tràn y phục của nàng bồng bềnh, tựa như la sát, lạnh lùng như băng mà uy nghiêm, mang theo vài phần sát ý và cao ngạo.
- Cửu Chân tỷ, Tô Dật thật sự tiến vào rồi sao?
- Không bằng chúng ta hãy đi tìm vật kia trước đi!
- Không có Tô Dật, không có bảo rương, tìm được vật kia có ích lợi gì?
Cô gái quát lạnh một tiếng, song chưởng vung về phía trước, nhất thời một cổ khí tức bàng bạc đáng sợ nhanh chóng lan tràn trên móng tay nàng.
Không gian trước người run rẩy, dấu móng tay đi vòng quanh, cả không gian nhất thời bị xé nứt thành một mảnh dài hẹp.
Hiển nhiên, cô gái này vì chậm chạp không tìm được Tô Dật mà trong lòng vẫn gấp gáp.
- Thật đúng là trùng hợp! Xích Cửu Chân, ta không tìm nàng, ngược lại nàng tới tìm ta!
Tô Dật nhếch miệng, trong con ngươi thâm thúy lóe ra tinh quang.
- Kia ba cái thế lực ở trong này cùng cái không đầu con ruồi giống nhau, tựu để cho bọn họ tìm được một chút yêu đan, vậy không phải là cái gì đại sự, nhưng là nhất định phải tìm được Tô Dật, cầm lại bảo rương, cho hàn thương sư huynh báo thù!
Xích Cửu Chân âm trầm nói, dấu móng tay một lần nữa nắm chặt, nhất thời sinh ra một cổ không gian rung động.
- Thì ra nàng ta thích Nam Cung Hàn Qua, khó trách hận ta như vậy!
Năng lượng linh hồn của Tô Dật trải ra, sau khi xác định chung quanh không có thế lực khác, Tô Dật chợt dâng lên một cổ năng lượng hỏa thuộc tính nóng bỏng.
Đám người Xích Cửu Chân đột nhiên lui lại, chỉ thấy cự thạch ở giữa tựa như hòa tan, một bộ thanh sam từ phía sau ầm ầm đi ra.
Năng lượng mãnh liệt áp xuống, một cổ khí tức cuộn sóng vô hình trong nháy mắt khuếch tán lan tràn, mang theo một đạo không gian rung động.
- Xích Cửu Chân, nghe nói ngươi tìm ta rất vất vả!
Tô Dật cười nhạt.
Ánh mắt chợt lóe lên hàn mang, lời nói của Tô Dật càng làm cho thân hình Xích Cửu Chân mạnh mẽ lui về phía sau, không kềm được lửa giận.
Khí tức bén nhọn nhất thời tràn lan lên bộ trảo thủ ấn, quanh người liên tiếp dấy lên trảo ảnh cực kỳ huyền ảo.
- Tô Dật, để mạng lại!
Xích Cửu Chân quát lớn, dưới khí tức bức người, Xích Cửu Chân dẫn đầu bổ về phía Tô Dật.
- Từ từ thôi!
Ánh mắt Tô Dật trầm xuống, ngay sau đó cười nói:
- Thì ra ngươi còn muốn báo thù cho Nam Cung Hàn Qua? Phế vật Nguyên Hoàng cảnh tam trọng!
- Ta muốn ngươi phải chết!
Xích Cửu Chân bị lời nói của Tô Dật chọc giận đến mặt đỏ tới mang tai, trong nháy mắt mấy trăm đạo ảo ảnh móng tay phóng lên cao, tạo ra cột sáng móng tay khổng lồ.
Nhất thời xé nát không gian trước người Tô Dật thành hư vô.
- Ầm!
Trước khi ánh sáng lao tới trước một giây, khóe miệng Tô Dật chợt cười một tiếng, Xích Cửu Chân rõ ràng có thể cảm giác được trong nháy mắt Tô Dật giống như bốc hơi.
Một giây sau xuất hiện, đã ở bên cạnh một tên đệ tử Phục Yêu Môn.
Trên không gian vặn vẹo, Tô Dật nổi lên kiếm ý, huy vũ Huyết Ma Sát Thần Kiếm như gió, giống như chém dưa thái rau, xé mở trận trận dấu vết sóng gợn không gian!
- Không tốt rồi!
Sắc mặt Xích Cửu Chân khẽ hiện ra vẻ kinh ngạc, thực lực Nguyên Hoàng cảnh nhị trọng hiện tại của Tô Dật thực sự làm cho nàng cả kinh, khi nàng quay đầu lại, mấy vị đệ tử Phục Yêu Môn đã hóa thành huyết vũ bay ra, vẩy lên cự thạch, hóa thành một mảnh đen nhánh.
- Phá!
Thân ảnh Xích Cửu Chân xoay chuyển, ngay sau đó dưới sức lực kiếm phong ngập trời, nhanh chóng biến hóa thế công.
Dưới kình khí trùng kích, phía sau Xích Cửu Chân đột nhiên dâng lên một hư ảnh bò cạp khổng lồ xích hồng sắc, bộ dạng dữ tợn, giống như tràn ngập quỷ khí âm trầm.
Trong nháy mắt, trong cự thạch trận hàn khí bức người, thân ảnh bò cạp khổng lồ trực tiếp xé rách không gian, năng lượng linh hồn hung hãn ác độc xé rách không gian.
Chiếc đuôi bò cạp dựng đứng, tựa như chiêu hồn lay động đong đưa về phía Tô Dật.
Tựa hồ chỉ trong nháy mắt, kình khí cuồng bạo giống như thủy triều tràn vào trong cơ thể, ngũ tạng lục phủ của Tô Dật đều chịu lực trùng kích cực lớn.
- Phụt!
Tô Dật cố nén cảm giác mùi tanh ngai ngái, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, sau khi giảm bớt một chút thế công, Tô Dật lóe ra sát ý.
- Quả nhiên là nữ nhân rắn rết!
Bỗng dưng, hơi thở nóng bỏng tựa như tia chớp đến gần, Tô Dật không nương tay nữa, bài trừ tất cả cấm chế trên chiếc đuôi độc xích hồng.
- Đánh cho ngươi chổng vó!
Tô Dật hét lớn một tiếng, nguyên khí mãnh liệt dữ dội tuôn ra ra, từng sợi khí tức hung hãn như chỉ đen xuyên thủng không gian.
- Xích Cổ ấn!
Hai tay Tô Dật va chạm, từng đạo hai tay quỷ dị thủ ấn nhất thời ngưng kết, thiên địa năng lượng mênh mông bàng bạc nhất thời hội tụ trên hai tay.
Nhất thời một chưởng ấn cực đại dẫn dắt năng lượng thiên địa, hóa thành tấm lụa kinh khủng ngang nhiên dữ dội đánh về vị trí Xích Cửu Chân.
Trong ánh mắt Xích Cửu Chân đồng dạng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh sáng móng tay dữ dội lướt ra, chưởng ấn hồng hạt mang theo khí tức kinh khủng va chạm với chưởng ấn lăng không của Tô Dật.