Chương 1808
Ầm!
Không gian rộng lớn xung quanh nhất thời giống như núi kêu biển gầm bể tan tành, lộ ra một động sâu kinh khủng cực đại.
Kình khí cường hãn hỗn loạn nhanh chóng bị thổi đi, nhanh chóng hóa thành phấn vụn tiêu tán.
Trong không gian cự thạch hỗn loạn, một thân hình xinh đẹp quyến rũ lảo đảo trở lui, lau đi vết máu trên miệng, Xích Cửu Chân vô cùng chấn động không dám ở lâu, trong nháy mắt tung người rời đi.
- Muốn đi? Không dễ như vậy đâu!
Trong mắt Tô Dật thoáng hiện ra tinh mang, hai cánh phía sau rung lên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Xích Cửu Chân.
Nhìn sắc mặt Xích Cửu Chân trắng bệch, trong mắt Tô Dật hiện lên vẻ hắc sắc, đột nhiên, bắp đùi giơ lên, trầm trọng quét qua bên hông Xích Cửu Chân.
- Phụt!
Chỉ nghe một tiếng trầm đục như xương cốt bị lún, Xích Cửu Chân tựa như một con diều bị đứt dây lao về phía sau.
Mãnh liệt đập lên đá, cuối cùng nặng nề té trên mặt đất, trong miệng không ngừng đau khổ rên rỉ.
- Tảng đá này cứng quá!
Trong lòng Tô Dật khó chịu, bình thường mà nói, với lực đạo như vậy tảng đá đã sớm hóa thành phấn vụn.
Nhưng cự thạch ở đây được yêu khí hàng năm thấm vào, đã trở nên vô cùng cứng rắn.
- Tô Dật... Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hai tay Xích Cửu Chân chống trên mặt đất, run rẩy muốn đứng lên, nhưng càng chật vật ngã trên mặt đất.
Trong tay cầm cự kiếm, đi tới bên cạnh Xích Cửu Chân, trong lòng Tô Dật cười lạnh một trận, nói:
- Vẫn còn mạnh miệng, chí ít còn có tư cách!
- Ngươi giết sư huynh Nam Cung Hàn Qua của ta! Còn đoạt bảo rương của Phục Yêu Môn ta, Phục Yêu Môn sẽ không từ bỏ ý đồ!
Xích Cửu Chân mặc cho khóe miệng chảy máu, ánh mắt vô cùng oán độc, gắt gao nhìn Tô Dật.
Nhún vai, trong mắt Tô Dật hiện lên một tia mệt mỏi:
- Ngươi và Nam Cung Hàn Qua đều chán ghét như nhau, thích làm một số chuyện mờ ám sau lưng! Trên có sắc lão đầu, dưới có hư tiểu quỷ!
Liên hiệp Tiên Kiếm Tông và Song Tử Giáo, uy hiếp Hàn Vũ Nhu và Bích Linh, chỉ để tìm được bảo rương thần bí.
Khi ở Trung Châu, còn đặc biệt phái hai vị cường giả đi giết mình.
Thù hận với Phục Yêu Môn đã chất chứa đến trình độ tột đỉnh, trước khi đến đây, Tô Dật đã sớm chuẩn bị đấu một trận đến cùng với Phục Yêu Môn.
Nhất thời, Xích Cửu Chân quát lớn, khí tức khắp người một lần nữa dữ dội mở ra, hai tay nắm chặt, sắc mặt đầy dữ tợn tức giận.
- Trong bảo rương có cái gì? Có quan hệ gì đến Huyễn Ma động?
Ánh mắt Tô Dật lạnh lùng, trong tay một đạo chân khí sáng chói nóng bỏng chảy ra phá vỡ không gian, trói chặt hai tay hai chân Xích Cửu Chân.
- Ta sẽ không nói cho ngươi biết! Ngươi giết ta đi!
Xích Cửu Chân cắn chặt hàm răng, âm hàn nói.
- Ầm!
Sợi tơ xích hồng sắc hiện ra bí văn hung hăng nắm chặt hai tay hai chân Xích Cửu Chân, ánh mắt Tô Dật đột nhiên trở nên căng thẳng, cười lạnh nói.
- Giết ngươi ô uế tay của ta! Ta sẽ trói ngươi ở chỗ này, đến lúc không ra ngoài được, bản thân ngươi cũng sẽ biến mất trên thế giới.
Trong mắt Xích Cửu Chân nhất thời hiện lên vẻ bối rối, quát lớn:
- Vô sỉ! Tô Dật, ngươi là tên khốn kiếp!
- Cót két!
Âm thanh giòn vang cùng với khí tức đáng sợ trực tiếp khiến cho sắc mặt Xích Cửu Chân trở nên cực kỳ tái nhợt, cảm giác kịch liệt đau đớn trên cổ tay khiến cho hai mắt nổ đom đóm.
- Cho ngươi ba giây!
Tô Dật lấy từ trong lòng ngực ra một Phụ Cốt Phệ thần đan, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên.
- Ba!
- Hai!
- Một!
Sắc mặt Tô Dật trầm xuống, khi chuẩn bị xòe bàn tay ra cho Xích Cửu Chân ăn thần đan, Xích Cửu Chân thấp giọng nói.
- Ta...
Ta nói!
Sắc mặt Xích Cửu Chân khó coi như đứng trước mặt kẻ thù giết cha, nói cho Tô Dật, trong bảo rương thần bí là một vị cường giả Phục Yêu Môn lấy được từ trong Huyễn Ma động, sau này bị Phục Yêu Môn làm mất.
Nam Cung Hàn Qua tới Trung Châu chính là tìm bảo rương thần bí, sau đó mất liên lạc với Phục Yêu Môn, nói xong, sắc mặt Xích Cửu Chân vô cùng bi thương.
- Cũng không ai nghĩ tới hắn lại đến Cửu Tinh Cốc soán quyền đoạt vị!
Trong lòng Tô Dật cười lạnh.
- Trong Huyễn Ma động có một đạo dị tượng, cần bảo rương thần bí mới có thể tiến vào, đây là chuyện duy nhất ta biết!
Xích Cửu Chân khẽ kêu lên một tiếng, ánh mắt Tô Dật lạnh lùng nhìn Xích Cửu Chân, suy nghĩ xem ra đối phương không giống đang giả bộ.
- Nếu đã như vậy, vậy ta sẽ đưa ngươi ra ngoài!
Ánh mắt Xích Cửu Chân nhất thời căng thẳng, lãnh ý của Tô Dật lan tràn, cũng không muốn trì hoãn nhiều hơn.
Trong tay kết xuất thủ ấn giống như tia chớp, sau đó trong cơ thể dữ dội tuôn ra nguyên khí vọt lên cao, tựa hồ trong nháy mắt, trực tiếp dữ dội đập vào đầu Xích Cửu Chân.
Khắp bầu trời năng lượng chợt quay cuồng, run rẩy, âm thanh muộn hưởng kinh người quanh quẩn.
Sau khi kình khí phong bạo đáng sợ tràn ngập, Xích Cửu Chân hóa thành một đoàn quang vũ tiêu tán trên không trung.
- Nếu Phục Yêu Môn biết tông môn của mình toàn quân bị diệt trong Huyễn Ma động, lão sắc quỷ Xích Đông Tuyệt nhất định sẽ tức chết!
Tô Dật cười nhẹ, linh hồn trải ra, nhìn về phía xa, có thể cảm giác được mấy chục đạo khí tức cực kỳ yếu ớt đang từ từ phân tán.
Quay đầu nhìn về phía chỗ sườn đồi yên tĩnh, mây đen vẫn giăng đầy, không hề có động tĩnh.
Tô Dật thấp giọng nói:
- Chuyện xảy ra có biến tất có yêu, nơi đó yên tĩnh như vậy, nhất định có vấn đề!
Ngay sau đó, thân ảnh Tô Dật nhảy qua vết nứt không gian không ngừng xuất hiện xung quanh, uy áp khổng lồ đi tới chỗ sườn đồi.
Dưới trận gió lạnh thấu xương, cất giấu một đạo uy áp vô cùng cực đại, ánh mắt Tô Dật căng thẳng, hít thở sâu một hơi, nhanh chóng hóa thành một đoàn lưu quang đáp xuống.
Trải qua một hồi lâu, Tô Dật rốt cục đi tới dưới đáy sườn đồi, cước bộ dừng trên con đường lát đá vụn, tựa hồ như va chạm vào một thứ hình tròn, thì ra là một cái đầu lâu.
- Nơi này xem ra đã có võ giả tới đây! Quả nhiên có vấn đề!
Tô Dật cúi đầu quan sát, ánh mắt trầm xuống.
Hắn đá bay chiếc đầu lâu đi, Tô Dật bất giác vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, trong mắt tràn đầy kiêng kỵ.
- Bên kia có người!
Năng lượng linh hồn nhạy cảm cảm ứng được một một thân ảnh đang nằm trong sơn thể, mày kiếm của Tô Dật nhíu chặt.
Sau khi nhanh chóng phi tới gần, liền nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp nằm trên mặt đất, đôi mắt như nước mùa thu đóng chặt, nụ cười tái nhợt, mái tóc đen nhánh trải xuống mặt đất, thân ảnh này đã quá quen thuộc.
- Nhược Hi?
Tô Dật lớn tiếng kêu lên.
Trong lòng mãnh liệt lo lắng, hai cánh vội vàng đập mạnh, bay đến bên cạnh, đỡ lấy Liễu Nhược Hi, trong tay rót nguyên khí vào cơ thể nàng.
Qua một hồi lâu, Liễu Nhược Hi dần dần mở hai mắt ra, lúc này nhìn thân thể mềm mại nằm trong lòng mình, Tô Dật không khỏi thấy đau lòng thương xót.
- Ngươi đi ra đi, Tô Dật!
Liễu Nhược Hi cười khổ, thanh âm cực kỳ tiều tụy.
Nhưng Tô Dật vẫn có thể cảm giác được trong lòng Liễu Nhược Hi vô cùng quan tâm đến mình.
Tô Dật lắc đầu, năng lượng hỏa thuộc tính trong tay không ngừng chữa trị kinh mạch đã bể tan tành của Liễu Nhược Hi, lạnh giọng nói.
- Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Tô Dật đau lòng nói.
Thanh âm khàn khàn của Liễu Nhược Hi làm người ta hết sức đau lòng, ánh mắt đỏ ngầu, trong miệng lại phụt ra một đạo máu tươi.
- Phụt!
Máu đỏ từ khóe miệng chảy ra, Liễu Nhược Hi nói:
- Ta bị Úy Trì Trường Phong đánh rơi xuống.