← Quay lại trang sách

Chương 1809

Ngay sau đó, Liễu Nhược Hi loạng choạng túm lấy cánh tay Tô Dật, nhẹ giọng nói.

- Tô Dật, ngươi đi mau, tam đại thế lực đã liên hợp lại, bọn họ cũng biết trong tay ngươi có bảo rương thần bí rồi, tuyệt đối đừng để bọn họ phát hiện tung tích của ngươi!

Tất cả những chuyện này đều nằm trong dự liệu của Tô Dật, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Liễu Nhược Hi, Tô Dật ôn nhu nói:

- Ta không sợ bọn họ, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi đòi lại toàn bộ!

Hai tròng mắt khẽ hiện ra huyết khí, hơi thở nóng bỏng nhanh chóng xông tới.

Trong lòng Tô Dật âm thầm suy nghĩ, lúc này nghĩ cách đưa Liễu Nhược Hi ra ngoài mới là chuyện khẩn cấp nhất.

Liễu Nhược Hi chắc chắn không chống đỡ được bao lâu, nếu như lại bị tam đại thế lực tìm được, chắc chắn sẽ phải chết.

Nhìn cái hang tự nhiên ở đáy vực phía trước, tựa như khí tức thâm sâu đang không ngừng lan tràn ra.

Nham thạch chung quanh cực kỳ khô ráo, cảm giác xung quanh đã bị phong hoá mấy ngàn năm, còn chưa đi vào đã cảm thấy khô ráo.

- Nhược Hi, chúng ta vào trước đi!

Vẻ mặt Tô Dật khẩn trương, ánh mắt nhìn hang sâu đánh giá, trong lòng rất hoài nghi nơi này có phải là dị tượng mà Xích Cửu Chân nói đến.

Không thể làm gì, lộ ra mấy chỗ thần bí, Tô Dật chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.

Hắn kẹp chặt cung trang màu đỏ đã thoáng mở ra của Liễu Nhược Hi, lúc này chỗ xương quai xanh đã rơi lả tả mấy giọt máu đỏ, Tô Dật nhất thời càng đau xót.

- Tô Dật, ta không muốn liên lụy ngươi! Ngươi buông ta xuống đi!

Liễu Nhược Hi đưa mắt nhìn Tô Dật, trong mắt tràn đầy bi thương vô tận, hốc mắt từ từ ướt át.

- Đã tới rồi có trốn cũngkhông thoát, đạo lý mang ngọc có tội ai mà cũng biết! Hơn nữa, ngươi là lão bà của ta, ta không cứu ngươi, người nào tới cứu ngươi?

Tô Dật xoay chuyển ánh mắt, cười nhạt nói.

Vừa dứt lời, liền vác Liễu Nhược Hi lên trên vai, tay phải giơ trọng kiếm, tay trái vịn bắp đùi thon dài trắng nõn của Liễu Nhược Hi

Sau lưng hai ngọn núi nhỏ lại dính sát vào người hắn, nhưng lúc này Tô Dật hoàn toàn không còn chút tâm tư nào nữa.

- Đúng rồi, Tuyết Hồng Lâu đâu rồi? Khi Úy Trì Trường Phong đẩy ngươi, hắn không làm gì sao?

Trong lòng Tô Dật hiện lên một tia sát ý.

- Ta không đi cùng người của Thánh Sơn, một mình đi tìm kiếm dị tượng mới bị Úy Trì Trường Phong phát hiện, vì vậy mới...

Liễu Nhược Hi trầm thấp nói.

Nghe xong lời nói của Liễu Nhược Hi..., trong mắt Tô Dật khẽ động, sát khí càng sâu, tiếp tục cõng Liễu Nhược Hi đi tới.

Ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, sau lưng Tô Dật hai cánh một lần nữa dâng lên, quang mang hỏa hồng sắc xuyên thấu qua Liễu Nhược Hi, nhất thời tăng vọt mấy phần, nhìn từ xa giống như sinh trưởng trên người Liễu Nhược Hi.

- Ta dẫn ngươi ra ngoài trước!

Ngay sau đó, Tô Dật thở dài một tiếng, tâm tình trầm trọng tới cực điểm, trong nháy mắt mang theo Liễu Nhược Hi đến chỗ đất bằng.

Ánh mắt đảo qua, đi về hướng cửa vào, Tô Dật cõng thêm Liễu Nhược Hi, tốc độ nhất thời giảm xuống một chút.

Hơn nữa cũng không thể sử dụng Vân Ảnh Đạp Sương, nếu không thoạt nhìn đã nghĩ là Liễu Nhược Hi đang lăng không phi hành, càng lộ vẻ quỷ dị!

- Ngươi biết bọn tam gia đi đâu không?

Tô Dật điên cuồng vận chuyển nguyên khí, tốc độ cố hết sức đạt đến trình độ nhanh nhất.

Liễu Nhược Hi chỉ vào ba phương hướng, Tô Dật nhất thời gật đầu, gia tốc bay về phía cửa vào, cố ý tránh khỏi ba phương hướng này.

Khi đi được một nửa, trên không trung đột nhiên bay tới một trận móng tay bén nhọn, móng tay mang theo một mảnh tàn ảnh, lúc này không gian trong nháy mắt như cô đọng lại.

Trong nháy mắt, kình phong điên cuồng dán lên bả vai Tô Dật phá không mà đến, sau đó lại dùng xu thế chạy chồm, hung hăng đè áp về phía hai người.

Mặt liền biến sắc, dưới chân nguyên khí một lần nữa sinh ra, Tô Dật không hề nghĩ ngợi, không còn kịp xem bộ dạng của người tới, cắt góc độ, đi về một phương hướng khác.

- Tô Dật! Trốn đi đâu!

Tiếng cuồng tiếu bén nhọn chợt vang lên phía sau Tô Dật.

- Là Thượng Quan Thần Trác!

Ánh mắt Tô Dật căng thẳng, thầm kêu một tiếng không tốt.

Thực lực Nguyên Hoàng lục trọng của Thượng Quan Thần Trác có thể vượt xa trình độ thể hiện bên ngoài, so sánh với Xích Cửu Chân chính là một kẻ trên trời một kẻ dưới đất.

Phách Hải Tam Thông có thể bị Nguyên Hoàng cảnh bát trọng đè ép, mà mặt không đổi sắc, thực lực này có thể thấy được không tầm thường.

- Không đụng phải tên Úy Trì Trường Phong kém cõi nhất, nhưng đụng phải một tên khó dây dưa!

Trong lòng Tô Dật quyết định chủ ý, thầm kêu một tiếng: Trốn!

Hỏa cánh bay múa, đẩy Liễu Nhược Hi lên trên, trong tay Huyết Ma Sát Thần Kiếm lăng không bay múa, bóng kiếm huyết sắc nhất thời văng về phía sau một khoảng xa.

Thừa dịp có khoảng không, trong nháy mắt lại chạy trốn về phía trước mấy trăm mét.

- Lần này nguy hiểm rồi!

Tô Dật biết, tam gia thế lực kết minh, nhất định sẽ đồng thời nhận được tin tức.

Có Liễu Nhược Hi ở đây, muốn trong nháy mắt chế phục Thượng Quan Thần Trác chính là nói chuyện cười, không muốn bị năm ngựa xé xác, cũng chỉ có thể chạy trốn.

Ánh mắt nhìn chung quanh, Tô Dật tùy tiện lựa chọn một phương hướng, một lần nữa lao đi.

- Rầm rầm rầm!

Phía sau vô số đạo lưu quang đánh đến, nguyên khí bàng bạc oanh kích quanh người Tô Dật, đồng thời sử dụng Phù Diêu Bách Biến Bộ và Vân Ảnh Đạp Sương, tận lực tránh để Liễu Nhược Hi bị đánh trúng.

Nhìn nguyên khí trong cơ thể không ngừng chảy trôi, trong lòng Tô Dật run lên, hai tay không ngừng nắm chặt, mũi chân lăng không, giống như một con diều hâu lao đi.

- Ùng ùng!

Khi khoảng cách giữa Tô Dật và Thượng Quan Thần Trác bắt đầu kéo dài, phía trước lại đánh tới một đạo lưu quang cực đại giống như lôi đình.

Quang mang kim hoàng sắc bành trướng đến cực hạn, quang mang lộn xộn đầy trời giống như mũi tên dày đặc, muốn ghim xuyên Tô Dật và Liễu Nhược Hi.

- Úy Trì Trường Phong!

Trong lòng Tô Dật mãnh liệt chấn động, cả trái tim bắt đầu điên cuồng lay động.

- Không ngờ con rệp nhà ngươi lại có thể đột phá thánh vương giới vực của ta!

Úy Trì Trường Phong lăng không bước trên mây, đứng chắp tay, chân mày hiện ra một tia giảo hoạt.

Lúc này sắc mặt Liễu Nhược Hi đã trắng bệch tới cực điểm, thấp giọng nói:

- Tô Dật, ngươi không cần lo cho ta!

- Lạch cạch lạch cạch!

Từng giọt nước mắt trong suốt lộp độp rơi xuống áo Tô Dật, Tô Dật cười nhạt, bởi vì nguyên khí nhanh chóng tiêu mất, sắc mặt khẽ trắng bệch, chân mày lại động.

- Không có chuyện gì! Chúng ta đi!

Tô Dật hết sức an ủi Liễu Nhược Hi.

Tô Dật lưng cõng Liễu Nhược Hi, lần đầu tiên cảm thấy nguyên khí trong Thái Hư Thần Hải chảy trôi nhanh như vậy.

Lực áp bách của hai siêu cấp cường giả Nguyên Hoàng cảnh, thật sự không phải là loại phàm lưu như Xích Cửu Chân có thể so sánh.

- Vù!

Không còn kịp trả lời, Tô Dật hung hăng xoay người lại trừng mắt liếc nhìn Thượng Quan Thần Trác và Úy Trì Trường Phong.

Khí thế quanh người một lần nữa tăng vọt, hóa thành trường mang xích hồng sắc trùng kích về một phương hướng khác.

Trên hư không, hình ảnh kỳ dị chợt dâng lên, sau một đạo hỏa mang, hai đạo nhân ảnh gắt gao đi theo.

Sau đó bốn ánh mắt, bất giác từ kinh ngạc hóa thành nóng bỏng và hưng phấn.

Hai người cũng đặc biệt hưởng thụ loại trò chơi bắt rùa trong hũ, chỉ nghe Úy Trì Trường Phong nói:

- Hừ! Ta đã nói rồi, chỉ cần đẩy cô nương này xuống, Tô Dật nhất định sẽ tới cứu nàng!

- Úy Trì huynh, Thánh sơn lại xuất hiện một Thánh nữ như Liễu Nhược Hi, ta thật sự cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi! Nhưng bộ dạng kia ta vẫn phải thưởng thức!