Chương 1816
Đây chính là Huyễn Ma Thần Lâu!
Tô Dật trầm ngâm một hồi, bảo rương thần bí lại một một lần nữa trở lại trong tay hắn, khí tức cổ xưa hoàn toàn biến mất.
- Chúng ta tiến vào thôi! Ý vị nơi này mặc dù không bị đè nén như hang Ma tộc, nhưng vẫn có một mùi vị nguy hiểm!
Trong mắt Liễu Nhược Hi tràn đầy cảnh giác, nhìn chăm chú phía trước.
Ánh mắt Tô Dật đồng dạng cũng trầm trọng, tâm thần càng thêm cẩn thận theo dõi chung quanh, đột nhiên quay đầu lại.
- Ta ẩn núp coi như thành công! Cuối cùng đi theo các ngươi đến nơi này! Hai kẻ ngu xuẩn kia ở lại Đại Yêu cung, cuối cùng là Thượng Quan Thần Trác ta tìm được Thần lâu!
Vừa dứt lời, phía sau một đường sóng gợn không gian phủi xuống, một chiếc áo trong suốt tựa hồ được cởi ra, trong nháy mắt lưu quang màu trắng xuyên thủng không gian.
Trong tay Thượng Quan Thần Trác cầm quạt xếp đi ra, hư ảnh mặc khôi giáp màu trắng từ từ thật hóa.
- Lại là ngươi!
Trong tay Liễu Nhược Hi nắm chặt song đao, kiếm quang kim hoàng sắc nhắm ngay Thượng Quan Thần Trác, trong mắt tràn đầy ngưng trọng.
- Ầm!
Kim quang đao phong chợt lóe, trực tiếp bổ ra một cái khe trước người, kéo đến tận trước người Thượng Quan Thần Trác.
- Ngao!
Phía sau hư ảnh Bạch Hổ gầm thét, chỉ nghe một tiếng thú rống hung mãnh vang lên, vọt lên cao, đao phong trong nháy mắt theo gió biến mất.
Thượng Quan Thần Trác quạt quạt xếp, mỉm cười dịu dàng, hồn nhiên giống như không biết vừa xảy ra chuyện gì.
- Ngươi đi theo chúng ta từ lúc nào?
Liễu Nhược Hi thấp giọng thở nhẹ nói.
Tô Dật hứng thú nhìn Thượng Quan Thần Trác, trong lòng nhớ lại quãng đường tới đây.
Trong linh hồn theo dõi luôn có một tia cảm giác, vì vội vàng đuổi theo bảo rương thần bí, cũng không để ý quá nhiều.
Thì ra Thượng Quan Thần Trác vẫn theo dõi bám theo!
Huyết nguyệt nhô lên cao, tinh phong tràn ngập.
Ba người giằng co, trong mắt Thượng Quan Thần Trác lóe lên một tia hàn mang, thấp giọng nói:
- Thức thời giao bảo rương ra đây, điểm tích lũy ta đã đủ rồi, giao cho ta, ta tha cho các ngươi đường sống!
Nghe thấy những lời này, trong lòng Tô Dật nhất thời vui mừng, hai tay vội vàng che trước ngực.
Không có Phách Hải Tam Thông và Úy Trì Trường Phong ở đây, Thượng Quan Thần Trác Nguyên Hoàng cảnh lục trọng chống lại hắn là Nguyên Hoàng cảnh nhị trọng còn có Liễu Nhược Hi Nguyên Hoàng nhất trọng, món nợ này dư sức đòi.
Liễu Nhược Hi nhíu chặt nguyệt mi, trên khuôn mặt hàn mang giăng đầy hiện lên chút do dự.
- Ngươi muốn? Vậy thì cho ngươi!
Tô Dật hét lớn.
Tô Dật nhanh chóng dắt tay Liễu Nhược Hi, nhất thời một cảm giác mềm mại làm cho trong lòng Tô Dật khẽ lay động.
- Đi!
Vội vàng hô lớn, Tô Dật lăng không vứt ra một cái thùng rộng ba tấc vuông từ trong túi không gian.
Dưới trường không huyết sắc, một vật thể màu đen hiện ra, xông thẳng về hướng Thượng Quan Thần Trác!
Nhìn thấy cái thùng cực đại bay về phía mình, trong mắt Thượng Quan Thần Trác bắn ra tinh quang, thân hình như điện, đưa tay chộp lấy, ôm cái thùng vào lòng.
Lại phát hiện, cái rương nhẹ bẫng trống không, linh hồn do thám không có bất kỳ phản ứng nào.
Trực tiếp mở ra, dĩ nhiên là một cái rương trống không, khi ngẩng đầu lên, Tô Dật và Liễu Nhược Hi đã sớm biến mất trong sương mù màu trắng.
Gió lạnh thấu xương thổi qua, Thượng Quan Thần Trác trợn mắt muốn phát điên, một trận nguyên khí kình phong tuôn ra, nhất thời đánh rương gỗ thành phấn vụn phiêu tán.
- Tô Dật, ngươi là tên khốn kiếp! Ta sẽ khiến ngươi chết không được tử tế!
Tiếng rống giận của Thượng Quan Thần Trác vang tận mây xanh.
- Bá!
Trên hư không, Thượng Quan Thần Trác hóa thành một điện mang, cấp tốc lao vào trong sương mù.
Bên trong sương mù, tràn ngập khí tức đục ngầu, một mảnh mênh mông, so với bên ngoài Huyễn Ma động, nơi này càng thêm thần bí tối tăm.
Khắp nơi đều mông lung, đi lại ước chừng một lúc lâu, Tô Dật vẫn nắm chặt tay Liễu Nhược Hi.
Nhìn nam tử trước mặt vô cùng chân thành, khóe miệng Liễu Nhược Hi đột nhiên mỉm cười, hai tay bất giác càng nắm chặt.
Đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh đều là sương mù, Tô Dật nghi ngờ lấy bảo rương thần bí ra lần nữa.
Lúc này bảo rương thần bí đã không còn bất kỳ phản ứng nào, nhưng Tô Dật thử rót nguyên khí vào trong bảo rương.
Đường vân cổ quái kỳ lạ lập tức có phản ứng, sau đó lại biến mất không thấy gì nữa.
- Sương mù ở đây rất có thể ngăn cách khí tức, bảo rương thần bí cũng không tìm được phương hướng rồi!
Ánh mắt Tô Dật khó coi, nhìn gò đất bằng phẳng bị sương mù che phủ, tâm thần một lần nữa dò xét.
Chỗ rất xa, mấy đạo âm thanh xé gió vang lên, trong không gian không ngừng phiêu đãng tiếng gào của Thượng Quan Thần Trác, càng làm cho tâm thần Tô Dật bắt đầu nôn nóng.
- Cũng đến bước này rồi, tiểu tử ngươi phải bình tĩnh! Đừng sợ!
Thiết Hồn Mạch quát lên.
Tô Dật thở phào một hơi, ý niệm trong đầu nhanh chóng vận chuyển, nhắm mắt lại, hai tay vuốt bảo rương thần bí.
Cái rương này là cường giả Phục Yêu Môn lưu lại, khẳng định có liên quan đến yêu khí!
Phục Yêu Môn lấy khắc chế yêu khí làm đầu, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công có thể khắc chế yêu ma khí có lẽ có thể thử một lần!
- Hô!
Trợn trừng hai mắt, Tô Dật khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn bầu trời huyết nguyệt không phân biệt ngày đêm.
Trong lòng Tô Dật than nhẹ một tiếng, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công Hạo Nhiên, kình phong vô tận quanh quẩn toàn thân.
Khí tức thần mang nhũ bạch sắc dọc theo kinh lạc Huyền Linh thần mạch xuyên qua tự nhiên, cuối cùng toàn bộ hội tụ trên hai tay Tô Dật.
Hoa quang lóe lên, bảo rương bị nguyên khí bao phủ nhất thời ánh sáng sáng chói, trong nháy mắt bay lên không, hướng về phía chỗ sâu mây mù lượn lờ.
- Ở bên kia!
Tô Dật trầm giọng kinh hô, trong mắt mừng rỡ không thôi, đưa mắt nhìn Liễu Nhược Hi hai mắt đang khiếp sợ, thân hình chợt lóe, nhanh chóng đuổi theo bảo rương thần bí.
Cẩn thận theo dõi chung quanh, Tô Dật vì phòng ngừa vạn nhất, nhanh chóng bố trí Yêu Thần chiến giáp, cuối cùng hai người lại phi hành thêm một đoạn.
Dưới sự hướng dẫn của bảo rương, Tô Dật và Liễu Nhược Hi xuyên qua một loạt kết giới giống như tấm gương, sóng gợn không gian chung quanh nhanh chóng ba động, lướt qua bên cạnh hai người.
Trước mặt hai người nhanh chóng sáng lên, trên trời ngân nguyệt treo cao, ngôi sao vạn trượng.
Cả không gian làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng khoáng đạt, rộng rãi, không có một tí tro bụi.
Vừa nhìn phía trước toàn là đất bằng, ngọc thạch tuyết trắng liên tiếp kết nối với một cầu thang cực dài.
Bậc thang kéo dài lên tới trời, ngẩng đầu nhìn lên, một tòa kiến trúc vô cùng to lớn hiện ra trước mắt.
Cảnh tượng giống như hình ảnh Tô Dật nhìn thấy trên ngói lưu ly của Đại Yêu cung.
- Cuối cùng cũng tới rồi!
Trong mắt Liễu Nhược Hi tràn đầy rung động, cái miệng nhỏ nhắn mở ra vui mừng kêu lên.
Tô Dật đồng dạng cũng vô cùng vui mừng, nhìn quanh trước sau, Tô Dật cảm giác ngoài tòa kiến trúc đang treo trên bầu trời, chung quanh cũng không có chỗ nào kỳ lạ.
Lập tức, vận chuyển nguyên khí, dưới chân lốc xoáy hỏa thuộc tính phi vọt lên cao, nhanh chóng bay về hướng ngọc lâu.
Hai đạo quang mang một hồng một kim, phá vỡ trường không.
Cầu thang cực dài làm cho người ta có một loại cảm giác bị đè nén, phảng phất có vật gì cực kỳ cường hãn, hung hiểm đang không ngừng áp bách chính mình.
Khi đi được hơn một nữa, Tô Dật và Liễu Nhược Hi đột nhiên phát hiện chỗ phía sau mới vừa tiến vào, có một điểm sáng màu đen đang tốc độ cao nhích lại gần mình.
- Con bà nó, tới nhanh lắm!
Tô Dật thầm mắng.