Chương 1817
Cầu thang trước mặt đã khó đi như vậy, nếu như vừa rồi hao phí tâm lực thu thập Thượng Quan Thần Trác. Không chỉ thời gian không đủ, mà mình cũng kiên quyết không vào được Huyễn Ma Thần Lâu rồi.
- Nhược Hi, kiên trì một lát nữa!
Tô Dật cau mày, trong mắt hiện ra tinh quang dữ dội.
Tô Dật uống nửa bình linh dịch vào miệng, còn lại nửa bình trực tiếp ném cho Liễu Nhược Hi.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Liễu Nhược Hi vẫn nhìn mình nhợt nhạt mỉm cười, trong lòng Tô Dật không khỏi thấy ấm áp.
- Ta cõng ngươi!
Tô Dật hít sâu một hơi, không nói nhiều cõng Liễu Nhược Hi lên lưng.
- Còn nói tới Thánh Sơn cõng ta, lúc này mới bao lâu lại đòi cõng ta, có phải ta quá vô dụng hay không?
Ngồi trên lưng Tô Dật, Liễu Nhược Hi cười khổ, nụ cười trên miệng lộ ra cảm giác vô lực.
- Ngươi bất chấp nguy hiểm đi theo ta, ta nguyện cõng ngươi qua thiên sơn vạn thủy!
Tô Dật mỉm cười.
Trong mấy ngày ở chung ngắn ngủi, giữa đôi thanh mai trúc mã cùng yêu cùng giết đã thành lập nên nền móng không gì phá nổi.
Chậm rãi dùng linh dịch Tô Dật ném cho, để dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể, Nhược Hi từ từ nhắm mắt lại.
Tựa vào bả vai rộng lớn của Tô Dật, trong nháy mắt, Liễu Nhược Hi tựa như đã quen phương thức như vậy với Tô Dật.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng gào, cảnh tượng hai bên càng ngày càng mơ hồ nhanh chóng xẹt qua, chỉ nghe một tiếng “két két vang lên.
Một cảm giác hoang vu thê lương trầm trọng đập vào mặt, Tô Dật đứng trên cầu thang Huyễn Ma Thần Lâu, nhìn bóng người phía sau đang nhanh chóng lao đến.
- Đợi ta tìm được bí ẩn bên trong sẽ giết ngươi!
Tô Dật cắn răng.
Nhất thời, hai người nhanh chóng sải bước tiến nhập Huyễn Ma Thần Lâu.
Hào quang âm u lóe lên, Tô Dật có thể thấy rõ tầng thứ nhất có một sân phơi rộng rãi, hai bên đều có cầu thang kiểu xoắn ốc đi lên.
Cầu thang hai bên trái phải thông lên gian phòng trang trí giống nhau, ngẩng đầu lên nhìn, có thể cảm giác được cả hai bên đều có một cổ khí tức kinh khủng, đang hiện ra ánh sáng màu vàng.
Tô Dật suy nghĩ, quyết định cùng Liễu Nhược Hi đi lên cầu thang bên phải.
- Tô Dật, lấy bảo rương ra đi!
Nhìn thấy thân ảnh trắng xoá phía sau không ngừng tiến tới gần, không khí quanh người giống như gương bể tan tành, Tô Dật cau mày.
- Vào trước đi!
Tô Dật nheo mắt, nguyên khí hai tay đột nhiên đẩy về phía trước, cửa đá của gian phòng bên phải khẽ động, xoay tròn mở về phía sau.
Trong nháy mắt, từng đoạn ánh sáng màu vàng bạo liệt, nổ tung trước mặt Tô Dật và Liễu Nhược Hi.
Trong nháy mắt hào quang màu vàng ở cửa đá hoàn toàn vỡ vụn, hai mắt Tô Dật tỏa sáng, đi tới một nhà đá rộng rãi hơn, một tiếng muộn hưởng vang lên, cửa đá phía sau đóng lại.
Kết cấu đồng dạng, không khí trầm lặng, không có chút biến hóa, hoang vu, âm trầm, u ám.
Bất đồng duy nhất chính là, ở chính giữa sân phơi của hai bên có một ngọn núi đen thùi lùi, tựa hồ là yêu thú đang say ngủ.
Thân thể khổng lồ khiến hai người căn bản không cách nào thấy rõ toàn bộ diện mạo, dưới linh hồn theo dõi của Tô Dật, liền phát hiện đây là một yêu thú to lớn như ngọn núi.
Dưới linh hồn theo dõi, Tô Dật có thể cảm giác được con yêu thú này có tu vi cực kỳ khủng bố.
Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn khó có thể cảm giác được cảnh giới của yêu thú này.
- Cẩn thận! Đây là một con yêu thú bị ma hóa!
Thiết Hồn Mạch trầm ngâm nói.
Cẩn thận đánh giá, tu vi của con yêu thú này có lẽ là ở Yêu Hoàng cảnh đỉnh phong, yêu thú bốn trảo đang nằm phủ phục trên mặt đất.
Mí mắt cực lớn cao bằng một người, phía sau hai cánh cứng như sắt đang không ngừng vỗ nhè nhẹ, giống như quạt gió cho mình.
Nuốt nước bọt, Tô Dật nhẹ nhàng đẩy Liễu Nhược Hi ra phía sau, cước bộ nhè nhẹ nhích tới gần, khí tức như có như không từ trên người yêu thú tỏa ra.
Khí tức này nhất thời khiến cho Tô Dật có một loại cảm giác cực kỳ bị đè nén, cường giả Yêu Tông cảnh ma hóa, thử nghĩ xem cũng thấy sởn hết cả gai ốc.
- Uy áp thật là khủng khiếp, nếu như động thủ, đoán chừng không chết cũng tàn phế!
Trong mắt Tô Dật tràn đầy kiêng kỵ, vẫn duy trì cảnh giác lớn nhất.
- Tô Dật! Ngươi ra đây cho ta!
Nhất thời, trong thạch thất bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng oanh minh của từng đạo nguyên khí điên cuồng chảy ra!
Trái tim lại nhảy lộp bộp, Tô Dật thầm mắng, Thượng Quan Thần Trác lại một một lần nữa làm chuyện tốt!
Đúng như Tô Dật dự liệu, yêu thú đột nhiên mở hai mắt ra, hung đồng màu hổ phách căm tức nhìn hắn, thân thể tối đen như mực bắt đầu giãy dụa.
Trước mặt con cự thú vô danh này, Tô Dật quả thực giống như con muỗi, nhất thời chỉ nghe một tiếng rống giận dữ.
Trùng kích kình phong mãnh liệt quanh quẩn bên trong nhà đá to lớn, Tô Dật nhìn ma thú đứng lên bởi vì quá mức cực đại, chỉ có thể cong người lại.
Thấy thế, Tô Dật vội vàng rút lui về phía sau, chỉ thấy một đạo cự chưởng đập xuống bên cạnh, khiến sóng gợn không gian bên trong nhà đá cấp tốc khuấy động.
- Không hay rồi!
Yêu thú Yêu Hoàng cảnh ma hóa nổi giận, không phải là chuyện đùa!
Cảm nhận được tiếng gầm gừ uy áp vô biên và kinh khủng phá không mà đến, cự trảo lăng không chụp vào Tô Dật.
Bỗng dưng, Tô Dật có thể cảm giác được một cổ uy áp khó có thể kháng cự, khí tức thật sự đã cường đại đến kinh khủng, làm cho linh hồn người ta phát rét.
Chợt, hai tay Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, Thiên Tinh Kinh Phách cũng trực tiếp nắm trong tay.
Thực lực Nguyên Hoàng cảnh ngũ trọng không thể dừng lại, mắt nhìn yêu thú ma hóa khổng lồ, Tô Dật nhất thời hét lớn một tiếng, Thiên Yêu Cổ Kinh hay là Hỗn Nguyên Chí Tôn Công đều phải dùng tới.
Tô Dật đặt chân giữa không trung, ánh mắt nhẹ nhàng đọng lại, đao mang ngút trời theo khe hở không gian trùng kích mà tới.
- Xoẹt!
Trước mặt ma khí, nguyên khí giống như đậu hủ nhanh chóng bị hóa giải, thương tổn đối với Yêu Hoàng đỉnh phong sau ma hóa tựa hồ không đáng kể.
Nhìn Tô Dật kích liệt chiến đấu với yêu thú, Liễu Nhược Hi ở phía sau hô to một câu, trong mắt Tô Dật đỏ ngầu, điên cuồng hét lên.
- Đừng qua đây! Đi mau!
Tô Dật nhất thời bước ra, nhìn thấy sử dụng vũ kỹ vô dụng, trực tiếp dùng đao mang của Thiên Tinh Kinh Phách nghênh đó, chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang lên.
Đợi đến khi Tô Dật kịp phản ứng, mới biết được này yêu thú ma hóa này đồng dạng có linh trí.
Cự trảo đánh bên phải chẳng qua là nghi binh, cự trảo gào thét bên trái mới là sát chiêu.
- Phụt!
Trong chấn động kịch liệt, Tô Dật bị bao vây chặt chẽ bên trong cự trảo của yêu thú ma hóa.
Tro bụi ngất trời tung bay, cả không gian trong nháy mắt trở nên vô cùng thâm thúy, giống như linh hồn cũng có thể bị cắn nuốt.
- Tô Dật!
Liễu Nhược Hi nước mắt tràn mi, trong nháy mắt thân hình lao lên, ánh đao tung bay, khí đao mang Thánh vương phá vỡ không gian, mang theo đầy đủ lực đạo đáng sợ chém lên cự trảo.
Dưới va chạm hung hăng, cả không gian thoáng dừng lại.
Liễu Nhược Hi bị lực bắn ngược hất văng ra ngoài trơ mắt nhìn công kích của mình chỉ lưu lại một vết thương nhợt nhạt trên cự trảo.
Trong nháy mắt tiếp theo, cả không gian sau va chạm mãnh liệt bắt đầu bạo liệt, cố nén cảm giác ngai ngái trên ngực, thân hình lảo đảo, con ngươi Liễu Nhược Hi đột nhiên co rút.