← Quay lại trang sách

Chương 1826

Nghe thấy những lời như vậy, đám người của Ngự Thiên Cung và Bá Vương tông đều sát khí tung bay.

Cổ Nhạc và Long Phá Sơn lén nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn không có gì khác thường, cũng đành phải giả vờ câm điếc, ngậm bồ hòn làm ngọt, tạm thời nuốt phẫn hận vào trong lòng.

Nhưng trong một góc bên cạnh, một thân hình thấp bé cả người kiếm khí quanh quẩn, bén nhọn vô cùng.

Ánh mắt như điện lại quét nhìn đám lão giả Phục Yêu Môn và bọn người Xích Tinh Báo, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Sắc mặt Tô Cuồng Ca xanh mét, nhìn thấy động tác mờ ám giữa Xích Tinh Báo và lão giả kia, Tô Cuồng Ca dĩ nhiên biết nhất định là Phục Yêu Môn giở trò quỷ.

Sát khí lặng lẽ lan tràn, nhất thời khiến đám người Tư Đồ Lưu Vân và Bạch Minh Sơn thấp thỏm, sợ lão đầu này gây ra động tĩnh.

Thế lực hàng đầu nằm ở vị trí trung tâm đã sớm vứt Tô Dật ra sau gáy.

Trong mắt bọn họ, Tô Dật được cho có chút môn đạo, nhưng còn xa mới có thể lọt vào ánh mắt của bọn hắn.

Phách Hải Trường Ưng nhìn danh sách xếp hạng, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Khó nén kích động trong lòng, chắp tay nói:

- Chúc mừng Tuyệt Hổ huynh và Thánh Tôn! Tam Thông bất tài, mới chiếm được đệ nhất!

Thần Hổ Môn đồng dạng mừng rỡ, thành tích xếp thứ hai đã không tầm thường, cũng là tồn tại thứ hai trong sáu lục ba châu nhất hải.

Căn bản không để ý tới những lời dối trá của Phách Hải Trường Ưng..., Thượng Quan Tuyệt Hổ và trưởng lão Thần Hổ Môn bên cạnh thì thầm thảo luận trận tiếp theo.

Chỉ có Thánh Tôn sắc mặt nặng nề, trong mắt lệ mang lóe lên, lạnh lùng nói:

- Chúc mừng Thiên Long tông! Chúc mừng Thần Hổ Môn!

Thiên Long tông từ trước đến giờ luôn đứng thứ nhất, thua cũng không sao, chẳng qua là bại bởi Thượng Quan Tuyệt Hổ, vì vậy sắc mặt Thánh Tôn nhất thời âm trầm.

Nhìn thành tích của mười người đứng đầu, bên trong cũng không có Tuyết Hồng Lâu và Liễu Nhược Hi, sắc mặt Thánh Tôn lại càng khó coi.

Nhưng sau đó lại bắt đầu tiêu tan muộn phiền, thành tích tốt nhất của Thánh Sơn trước kia cũng chỉ là lọt vào top 20 người đứng đầu, lần này Úy Trì Trường Phong lại xếp thứ ba, đã không tệ.

Chẳng qua lâu rồi vẫn không nhìn thấy thân ảnh Tuyết Hồng Lâu và Liễu Nhược Hi, trong lòng Thánh Tôn bắt đầu lo lắng.

Cẩn thận đánh giá xếp hạng của Tô Dật đứng gần cuối, Thánh Tôn lại đưa ánh mắt phóng về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không khỏi cười khổ lắc đầu.

- Thần nữ lúc nào cũng trấn định như vậy!

Tô Dật xếp gần cuối, vui vẻ nhất vẫn là Thánh Hỏa trưởng lão, râu mép bay lên, lạnh lùng nói.

- Tiểu tử này lẻ điểm? Không phải lại đang âm mưu gì chứ?

Quay đầu, Thánh Hỏa cố ý âm dương quái gở nói:

- Cũng tốt! Đồ bỏ đi tham gia Thiên Phong bài vị chiến cũng là lãng phí!

Những lời này rõ ràng Thánh Hỏa muốn nói với Đoan Mộc Tiểu Mạn, ánh mắt nham hiểm nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn tựa như băng sơn mỹ nhân, lời nói sắc bén.

Trong Phong Vân hội ngày trước, bị Đoan Mộc Tiểu Mạn tùy ý giày xéo, Thánh Hỏa vẫn luôn canh cánh trong lòng.

- Thánh Hỏa trưởng lão, những lời này không đúng, dù gì hắn cũng là người được Đoan Mộc thần nữ của Ngự Thiên Cung nhìn trúng, sao có thể là đồ bỏ đi?

Lời nói khiêu khích của Phách Hải Trường Ưng..., khiến cho trong mắt Chư Hầu trưởng lão và đám người Bá Vương tông đều lộ ra sát khí.

- Đúng vậy! Người ta không giỏi võ đạo, nói không chừng lại có khả năng ở những chỗ khác?

Thượng Quan Tuyệt Hổ nhìn thoáng qua Phách Hải Trường Ưng, nhất thời lĩnh hội.

Đoan Mộc Tiểu Mạn vừa tiến vào trường giác đấu, trực tiếp ngó lơ mình và Phách Hải Trường Ưng, nhị vị tông chủ đã rất không vui.

Hiện tại tìm được cơ hội, các loại lời nói nham hiểm cũng thi nhau xông ra.

May là khi người ôn hòa như Cổ Nhạc, cũng đã nổi trận lôi đình, chuẩn bị xắn tay áo, Đoan Mộc Tiểu Mạn đã nghiêng khuôn mặt lạnh lùng sang nói.

- Nếu đầu lưỡi của ba người các ngươi dài quá, có thể tự cắt cũng được!

Nhất thời, từ quanh người Đoan Mộc Tiểu Mạn tràn ngập một đạo uy áp cực mạnh, khiến cho ba người vừa rồi nhất thời vô cùng hoảng sợ.

Năng lượng tràn ngập dữ dội tuôn ra, nửa trường giác đấu tựa như lâm vào trong phong bạo băng tuyết.

Chỉ cần người nào nói thêm một câu, lập tức sẽ bị phá hủy thành phấn vụn.

Chuyện bên này cũng đồng dạng khiến các thế gia ghé mắt, Độc Cô thành và Viêm Diệt Thiên nhìn nhau, ánh mắt nheo lại cảm thụ được trên người Đoan Mộc Tiểu Mạn phát ra khí tức.

Uy áp băng tuyết kinh khủng lan tràn thiên địa, khiến cả không trung cũng run rẩy bất diệt.

- Không ngờ, Ngự Thiên Cung không chỉ có Kình Thiên lợi hại, thần nữ này cũng vô cùng đáng sợ!

Trong mắt Độc Cô Thành hiện lên một đạo tinh quang.

Viêm Diệt Thiên đứng bên cạnh, như có điều suy nghĩ, sắc mặt ngưng trọng, lướt mắt nhìn Long gia, nhìn về phía Dạ Ức.

- Công lực của nữ nhân này làm sao lại tăng vọt nhanh như vậy!

Trong con ngươi Dạ Ức hiện lên vẻ khiếp sợ.

Đoan Mộc Tiểu Mạn buông thả khí tức hung hãn làm cho hắn cảm thấy mình như bị khinh thường và chà đạp, sắc mặt ba đại thế gia rất khó coi.

Đồng loạt chuyển dời tầm mắt đến ở giữa, Viêm Diệt Thiên đang ăn nói lung tung cũng đã thức thời ngậm miệng.

Tựa hồ cũng có kiêng kỵ rất lớn với Ngự Thiên Cung, Ngự Thiên Cung giống như chủ đề cấm kỵ trong các thế gia.

- Lão Vân, tu vi của thần nữ đến trình độ nào?

Viêm Diệt Thiên đưa mắt nhìn Vân Trung Ly.

Vân Trung Ly ban đầu còn diễn xuất bộ dạng bất cần đời, lúc này ánh mắt trở nên cực kỳ thâm thúy, trầm xuống, sát cơ nhất thời phát ra.

Thái độ khác thường của Vân Trung Ly khiến Viêm Diệt Thiên tức giận không nói, lúng túng nhún vai.

Long Quảng ngồi ở chính giữa, mạnh mẽ đứng dậy, cổ họng vừa động, phát ra một tiếng rồng ngâm tựa như Thái Sơn áp đỉnh.

Tiếng gầm phá không, dẫn tới vô số người tâm thần cự chiến, kinh hãi vô cùng!

- Trận đầu kết thúc rồi sao? Vẫn là Long gia ta không có người nào?

Trong mắt Long Quảng bắn ra tinh mang, uy áp to lớn có thể sánh ngang với khí tức của Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Theo long uy từ từ tới gần, năng lượng kình phong màu vàng kinh khủng lan tràn, cả không trung nhất thời run rẩy không ngừng!

Cả hội trường ồn ào yên tĩnh không tiếng động, trong mắt mỗi người cũng tràn đầy khiếp sợ!

Đây là kinh sợ tuyệt đối trước thực lực đè áp!

Trên khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng của Đoan Mộc Tiểu Mạn hiện lên một tia bén nhọn, mắt nhìn thẳng, chăm chú nhìn Long Quảng.

Hai người đứng từ xa nhìn nhau, giống như giằng co.

Lông mày Cổ Nhạc khẽ co quắp, lặng lẽ tiến sát vào, thấp giọng nói:

- Cung chủ, Tô Dật vẫn chưa ra ngoài!

Ý tứ quá rõ ràng, ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn lưu chuyển, nhìn thoáng qua Long Quảng, sau đó triệt hồi kình khí.

Vừa dứt lời, đám thế lực hàng đầu vừa rồi còn vui mừng ngạo mặt, sắc mặt liền như màu vàng đất.

Long Quảng, Phách Hải Tam Thông và Thượng Quan Tuyệt Hổ lập tức lại đổi sắc mặt.

Ý tứ nhận lỗi, Long Quảng hừ lạnh một tiếng, một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi.

- Thật sự quá bản lĩnh! Thần nữ năm đó cũng nên điều tra thêm...

Độc Cô Thành thấp giọng nói.

Viêm Diệt Thiên giống như con cọp, đồng tử chợt co rút lại, lạnh lùng nói:

- Ta nói ngươi như bà ngoại vậy, không thể bớt nói nhảm đi một chút sao?

Nói xong câu đó, Viêm Diệt Thiên đưa mắt ra hiệu cho Độc Cô Thành, ý bảo tên thiếu niên trầm ổn đang đứng phía sau Long Quảng đang phóng ánh mắt âm trầm về bên này!

Nhất thời, Độc Cô Thành cau mày, thiếu niên phía sau Long Quảng, tuổi không lớn lắm, lại có năng lượng linh hồn vượt qua bình thường, trong lòng không khỏi than nhỏ.