Chương 1839
Thân ảnh từ xa chậm rãi từ trong sương trắng đi ra, trong ý vị hung mãnh yên lặng.
Giống như yêu trung chí tôn từ sâu trong lòng đất chậm rãi đi ra, tà mà không dị, mang theo một cổ cuồng khí nóng bỏng.
Cổ họng Xích Đông Tuyệt và Xích Tinh Báo nhanh chóng nhấp nhô, hai chân như buộc chì khó có thể hoạt động.
Trong không khí mờ mờ, huyết nguyệt theo người, quang mang lạnh lùng chiếu lên đỉnh đầu người vừa xuất hiện.
Mái tóc nhẹ bay, lộ ra một đôi mắt đen nhánh mà thâm thúy, vẻ mặt tà dị lạnh lùng tự dưng làm cho lòng người rung động.
- Tô Dật!
Tô Dật đồng dạng cũng phát hiện tung tích của hai người, đứng tại chỗ, lỗ mũi dựng lên, hứng thú nhìn hai người.
- Ầm!
Hai tiếng nổ liên tiếp vang lên, chỉ thấy Xích Đông Tuyệt và Xích Tinh Báo giống như hai con man yêu thú vô cùng hung mãnh, nặng nề đập xuống mặt đất trước người Tô Dật.
Tiếng vang cực đại vang lên, bụi mù nổi lên bốn phía, kích động vô cùng.
Hai người nheo mắt, khó có thể che giấu khát vọng và lửa nóng trong ánh mắt, Xích Tinh Báo cao giọng quát lên.
- Tô Dật, ngươi tự tiện vào cấm địa Phục Yêu Môn ta, đoạt bảo rương thần bí của ta, mau tới đây!
Nghe vậy, trong lòng Tô Dật bật cười, chỉ nghe tàn hồn Xích Phi Hồng trong cơ thể vang lên một tiếng trầm muộn.
- Hai tiểu tử này, một Nguyên Tông một Nguyên Vực, tu vi còn cao hơn ta!
Bốn mươi năm trước, Tô Dật biết sau khi môn chủ Phục Yêu Môn Xích Phi Hồng nhận được Giới Vực châu, vẫn dốc lòng nghiên cứu, sau này lại bị chính mình khóa trong bảo rương thần bí trong.
Nhiều năm hoang phế, dĩ nhiên cho đám người Xích Đông Tuyệt cơ hội đuổi kịp và vượt qua.
- Hồng thúc, nhìn thấy kẻ kém hơn ngươi hiện giờ đã mạnh hơn ngươi, chắc thấy không vui?
Tô Dật cười sảng lãng.
Hai tay đan vào nhau, mâu quang trong trẻo, trên khuôn mặt phong nhã tuấn tú của Tô Dật vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không đặt Xích Đông Tuyệt và Xích Tinh Báo vào trong mắt.
- Cái rắm! Nếu là người khác của Phục Yêu Môn còn được! Chính là hai kẻ này, ta vốn đã chán ghét!
Xích Phi Hồng nổi giận nói.
Tô Dật khoát tay áo, nếu Xích Phi Hồng nói như vậy, vậy mình cũng không cần nương tay với hai người này.
- Dĩ nhiên không nương tay, không nên lãng phí tinh lực trên người hai tên này, một lát nữa sử dụng nhện độc muôn đời trong Phục Yêu Huyễn Diệu Điển!
Tô Dật gật đầu, linh hồn nhất thời trải ra, trong lòng lóe lên một đạo tinh quang.
Ở giữa núi rừng rất xa, Tô Dật có thể cảm giác được hai cổ năng lượng cực mạnh mà quen thuộc, một tả một hữu, đang nằm phủ phục, tùy thời hành động.
Nhất thời, trong lòng chợt thấy ấm áp, Tô Dật dĩ nhiên biết hai đạo khí tức, một đạo bén nhọn một đạo lạnh như băng là người nào.
Mí mắt khẽ nhấc, trong mắt tinh quang bắn ra, khóe miệng dần hiện lên nụ cười thần bí.
Tô Dật cau mày nói:
- Ngươi nói ta đoạt bảo rương thần bí của ngươi? Vì sao bảo rương thần bí xuất hiện ở Trung Châu?
- Cái này...
Xích Tinh Báo nhất thời không biết nói gì.
Xích Đông Tuyệt thấy bộ dạng của Tô Dật, nhất thời nổi giận, chỉ hận không thể trực tiếp chụp chết Tô Dật.
Nhất thời, xích cổ hỏa phía sau người từ từ thực thể hóa, tiếng quát già nua của Xích Đông Tuyệt vang vọng thiên địa.
Hư không trước người nhất thời bị một cổ lực lượng khổng lồ vặn vẹo, khí lưu cuồng bạo không nghỉ!
Hai tròng mắt tràn ngập xích hỏa hồng, đối với tiểu tử được Đoan Mộc Tiểu Thanh để ý, Xích Đông Tuyệt vô cùng ghen tỵ và chán ghét.
- Làm sao rơi khỏi Trung Châu, ta không cần giải thích với ngươi! Mau lấy ra, lão phu còn cho ngươi toàn thây!
Những lời này nhất thời chọc tức Tô Dật, khí tức nhất thời tăng vọt, nguyên khí mênh mông dâng tràn quanh người, tự nhiên làm cho lòng người kinh sợ.
- Hảo tiểu tử!
Hai người đồng thời chấn động, khí tức Tô Dật tùy ý cổ động có công lực khoảng Nguyên Hoàng cảnh lục trọng.
Hai người kia nhất thời cảm thấy lúc trước mình đã quá coi thường Tô Dật, chỉ thấy trong tay Tô Dật đang mạnh mẽ rút lui cầm bảo rương thần bí, khóe miệng nhảy lên.
- Khẩu khí thật lớn, giết ta, các ngươi vĩnh viễn cũng đừng hòng biết bí mật trong đó!
Bảo rương thần bí là Phục Yêu Môn dùng bí pháp thi hành cấm chế, nhưng chuyện liên quan đến truyền thừa của Phục Yêu Môn, hai người không dám có bất kỳ sơ xuất.
- Tiểu tử có chuyện gì từ từ nói!
Xích Tinh Báo có chút gấp gáp, bước về phía trước một bước, ngăn cản Xích Đông Tuyệt.
Tô Dật khẽ quát, lãnh ý tràn ngập nói:
- Đây là ta dùng chân kim bạc ngân mua được, nếu ngươi muốn, dùng nguyên thạch tinh hộp đồng đẳng đến mua đi!
Trong mắt Xích Tinh Báo nhất thời hiện lên một tia hàn mang, nguyên thạch hộp bình thường nhất cũng phải dùng sáu viên lục tinh nguyên thạch chế tạo, cũng chính là sáu mươi tỷ nhất tinh nguyên thạch.
Trong tay Tô Dật hiện giờ có mười vạn tam tinh nguyên thạch, nguyên thạch cấp thấp dĩ nhiên không lọt vào mắt.
- Tâm địa ác độc, không thể giữ tiểu tử ngươi lại được!
Làn da đỏ ngầu, lửa giận trong lòng đã đến cực hạn, trên da thịt khí tức hỏa diễm tràn ngập.
Cự đề hỏa hiễm in dấu ra hai động sâu đỏ thẫm cực lớn trên mặt đất!
Nhiệt độ kinh khủng trực tiếp xé rách sóng gợn không gian ra từng đạo khe hở hung hãn, lực uy hiếp cực đại khiến sóng mắt Tô Dật khẽ động.
- Dù xấu cũng không xấu túi yêu đan đưa cho các ngươi! Phục Yêu Môn chuyên làm những chuyện hạ lưu!
Lời này vừa nói ra, Xích Tinh Báo và Xích Đông Tuyệt đồng thời lộ vẻ xấu hổ, chỉ nghe ở nơi xa Tô Dật quát to một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn lại, dưới huyết nguyệt, một đạo hắc ảnh nhảy lên cao, trong tay bảo rương phát ra quang thải thần bí, lưu văn giăng đầy, trông rất đẹp mắt.
- Ngươi muốn thì cho ngươi! Thứ phế vật!
Tô Dật quát to một tiếng. Sau đó Thiên Tinh Kinh Phách nơi tay, đao mang cực đại phá vỡ trường không, dữ dội chém xuống.
- Huyễn diệu, Hỏa Long tam đao!
Trên hư không, tử sắc quang mang kỳ dị của Phục Yêu Huyễn Diệu Điển giống như bàn tay ác ma muốn cắt vỡ bảo rương thần bí trong hư không.
Hai người vừa nhìn, vẻ mặt từ vui mừng lập tức chuyển biến thành kinh hãi, hai chân lui về phía sau, phía sau tiếp trước vọt tới bầu trời tranh đoạt bảo rương.
- Ầm!
Hỏa Long giống như lôi đình lan tràn hư không, uy thế cực đại dưới sự thúc dục của Thiên Tinh Kinh Phách phô thiên cái địa.
Khí tức cuồng mãnh mang theo lực trùng kích đánh lên người Xích Tinh Báo đang nắm chặc bảo rương thần bí, chỉ nghe một đạo giòn vang, kích thích vô số mảnh vỡ chung quanh.
Khóe miệng Xích Tinh Báo phun ra một đạo máu tươi, Xích Đông Tuyệt quá sợ hãi, nhận lấy bảo rương thần bí do Xích Tinh Báo vứt tới, lớn tiếng cười hả dạ.
Trong chốc lát ngắn ngủn, ảo ảnh lóe lên, Tô Dật đứng trên một tảng đá lớn, trong mắt tinh mang xẹt qua.
- Giết hắn đi!
Xích Đông Tuyệt yêu thích không buông tay nhìn bảo rương thần bí trong tay, cười lớn.
- Phụt!
Thân thể chật vật uể oải của Xích Tinh Báo cấp tốc té trên mặt đất, khóe miệng lại một lần nữa phun ra huyết vụ, với thực lực của hắn căn bản sẽ không xuất hiện tình huống như thế.
Trong mắt Xích Đông Tuyệt lộ ra khiếp sợ, cấp tốc nhìn về phía Xích Tinh Báo, đột nhiên cảm giác được trong lòng đau xót, quanh người tựa như có vô số loài bò sát bò qua.
Đau đớn sâu tận xương tủy và lửa nóng khiến hai mắt Xích Đông Tuyệt trợn trừng, khi muốn vận chuyển nguyên khí, khí tức vô cùng hung mãnh trong cơ thể đã ngăn cản tất cả huyệt khiếu.
- Tiểu tử, ngươi làm gì vậy!
Xích Đông Tuyệt sát ý nghiêm nghị, xụi lơ trên mặt đất, hung hăng nói.