Chương 1840
Vừa dứt lời, mặt mũi Xích Đông Tuyệt và Xích Tinh Báo đồng thời tối sầm, nổi gân xanh, giống như vạn con sâu ăn lá.
Sắc mặt cấp tốc biến thành màu đỏ tím, đỉnh đầu sắp sửa bạo liệt.
- Mùi vị nhện độc muôn đời dễ chịu lắm sao?
Tô Dật từ trên tảng đá nhảy xuống, thanh âm rõ ràng biến thành thanh âm của Xích Phi Hồng.
Trên không trung một đạo ảo ảnh một lần nữa ngưng kết, Tô Dật như quỷ mỵ vọt đến bên cạnh hai người, nhặt bảo rương thần bí trong tay, nội tâm cười lạnh.
- Nếu không phải vì lòng tham không đáy, một lòng chỉ muốn thu bảo vật, làm sao khinh địch trúng nhện độc muôn đời của ta!
Cười lạnh một tiếng, quan sát hai người Xích Đông Tuyệt, trong ánh mắt Tô Dật không hề có vẻ đáng thương và thuơng hại,
- Ngươi quả nhiên học lén công pháp chí thượng của chúng ta, Phục Yêu Huyễn Diệu Điển!
Xích Đông Tuyệt chỉ bàn tay gầy guộc vào mặt Tô Dật, chợt lập tức để xuống.
Một cảm giác đau đớn như khoan tim khiến hai người ứa ra mồ hôi lạnh, có thể làm cho hai gã tuyệt đỉnh cường giả thống khổ như vậy, nhện độc muôn đời này cũng là cường hãn có một không hai!
Tô Dật âm thầm kinh hãi, nhất thời mặt mũi lạnh lùng, đứng chắp tay.
- Ầm!
Một tiếng vang đột nhiên, Tô Dật nhấc chân, quét chân qua.
Một kích trực tiếp đá vào trên cánh tay Xích Đông Tuyệt, chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, cánh tay Xích Đông Tuyệt bị bẻ cong kinh khủng!
- A!
Tiếng đau đớn thống khổ vang vọng khắp trời xé rách cổ họng vọt ra, Xích Đông Tuyệt toát mồ hôi lạnh, lớn tiếng gầm hét.
- Ta phải giết ngươi! Tô Dật!
Xích Tinh Báo đứng bên cạnh đồng dạng co rúc thành bộ dạng con tôm, trong mắt hiện đầy tia máu, phẫn hận và lửa giận chỉ hận không thể xé xác Tô Dật thành trăm mảnh.
Tô Dật hết sức hưởng thụ cảm giác như vậy, từ Trung Châu đến U Châu, sự mờ ám Phục Yêu Môn vẫn khiến hắn thấy không vui.
Túi yêu đan hư, cung cấp tin tức của Huyễn Ma Thần Lâu cho thế lực hàng đầu, để cho mình không bắt được bảo rương Phục Yêu.
Người không phạm người, ta không phạm người!
Giương mắt nhìn thân ảnh quen thuộc trên ngọn núi nơi xa, năng lượng linh hồn lạnh như băng quen thuộc khiến Tô Dật cảm thấy ấm áp, lại điều tra một hướng khác.
Khí tức bén nhọn vừa rồi đã sớm biến mất không thấy nữa, trong lòng Tô Dật không khỏi có chút buồn bã, lẩm bẩm tự nói.
- Tô... Sư phụ!
Vốn là một câu Tô trưởng lão bị hắn mạnh mẽ nuốt xuống, thay vào đó là hai chữ sư phụ.
Hai chữ này, trong lòng Tô Dật đã sớm muốn gọi, cẩn thận cảm thụ khí tức bén nhọn lưu lại, hai tay Tô Dật bất giác nắm chặt!
- A!
Lực đạo dưới chân khiến Xích Đông Tuyệt có chút không chịu nổi, nhện độc muôn đời bá đạo vô cùng, độc khí màu đen nhanh chóng lan tràn khắp người Xích Đông Tuyệt.
Cả người nhanh chóng biến thành màu đen, dưỡng khí trên da đang cấp tốc thu liễm, giống như vỏ cây.
- Ầm!
Xích Đông Tuyệt còn đang dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, một lần nữa vận chuyển nguyên khí hỏa thuộc tính nóng bỏng, tê tâm liệt phế đau đớn!
- Tô Dật, ngươi học Phục Yêu Huyễn Diệu Điển của chúng ta, cho dù giết chúng ta, Phục Yêu Môn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hai mắt Xích Tinh Báo đỏ ngầu, cắn chặt hàm răng đang run rẩy, tàn nhẫn nói.
Hai chân Tô Dật lại bước, trong con ngươi thâm thúy tràn ngập thành thục và nội liễm, một đạo quang mang xẹt qua.
- Xích Tinh Báo, Phục Yêu Môn không tới phiên ngươi nói chuyện!
Bị ảnh hưởng bởi nhện độc muôn đời, Xích Tinh Báo đã sớm không còn hình người.
Cẩn thận phân biệt, trên khuôn mặt mê huyễn của Tô Dật, tựa hồ nhìn thấy một hình tượng lão giả khôn khéo quen thuộc.
- Cái này!
Xích Đông Tuyệt lại càng kinh dị, vẻ đau xót tràn ngập, trong hai mắt hiện lên vẻ hoảng sợ!
- Hồng Nhạn môn chủ!
Hai người giống như nhìn thấy ma quỷ, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu.
Khuôn mặt Tô Dật và Xích Phi Hồng như chồng chéo lên nhau, khóe miệng hiện ra nụ cười tà dị giống như dao găm cắt vào lục phủ ngũ tạng.
Xích Tinh Báo lại càng kinh hãi, sau khi nhìn thấy khuôn mặt ẩn sau Tô Dật, giống như đụng phải quỷ, hai tay không ngừng chống lui về phía sau.
- Lão môn chủ! Là ngươi! Bốn mươi năm rồi, rốt cuộc cũng tìm được ngươi!
Xích Tinh Báo tuôn đầy nước mắt, làm bộ vui mừng như điên, nhanh chóng bò tới trước người Tô Dật.
Hư ảnh lần lượt thay đổi, quanh người Tô Dật không ngừng phát ra tiếng xương cốt bộc phát, chân mày nhướng cao.
Ánh mắt Xích Phi Hồng lại càng sắc bén, giống như nhìn con kiến hôi, lớn tiếng quát:
- Cho nên đều tưởng rằng ta chết rồi, để tiểu tạp chủng các ngươi thượng vị phải không!
- Ba!
Lại là một đạo kình phong quét qua, Tô Dật nhấc chân đá Xích Đông Tuyệt qua một bên.
Khí tức tàn hồn trong nháy mắt bộc phát, trong không gian yêu khí hào hùng!
Thanh âm lạnh như băng quanh quẩn giữa không trung, cuối cùng khi một chữ ba vừa dứt, thân ảnh của Tô Dật nhảy lên cao, ánh mắt âm trầm mắt hai vị cường giả xụi lơ trên mặt đất.
Trong lòng Tô Dật lại càng kinh ngạc, vị Xích Phi Hồng Nguyên Tông cảnh đỉnh phong này, mặc dù chỉ là tàn hồn, nhưng khi tức giận sản sinh yêu khí, tuyệt đối có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung.
Ở phương diện thao túng yêu khí và năng lượng thiên địa, môn chủ Xích Tinh Báo tuyệt đối không thể so sánh.
Tô Dật nhất thời biết, vị cường giả Xích Phi Hồng thích sưu tầm chí bảo có thể lên làm môn chủ cũng không phải hư danh nói chơi.
Nếu giúp hắn khôi phục thành công, tương lai Thiên Yêu tông và Bá Vương tông lại có thêm một tuyệt đỉnh cường giả.
- Cút sang một bên! Lão phu không có ở đây, ngươi giúp đỡ tiểu súc sinh này thượng vị?
Xích Đông Tuyệt lúng túng nhìn Xích Tinh Báo ở phía sau, hai mắt Xích Tinh Báo phát ra sợ hãi cực độ, đôi môi không ngừng run rẩy.
Mặc dù ở phương diện tu vi, Xích Phi Hồng kém hơn một chút, nhưng khí phách trời sinh của môn chủ vẫn khiến hai người kia kinh sợ, trong lòng không khỏi mãnh liệt run rẩy.
- Môn chủ, ngươi nghe ta giải thích!
Xích Đông Tuyệt run rẩy chống hai tay, bàn tay gầy guộc dán trên mặt đất.
Cả người giống như run rẩy, khí tức cuồng mãnh của Xích Phi Hồng hoàn toàn chế trụ trước người bọn họ, ống tay áo Tô Dật rung động.
- Tô Dật là huynh đệ kết nghĩa của ta, hắn hiện giờ tu thành Phục Yêu Huyễn Diệu Điển, chính là Phục Yêu môn chủ tân nhậm!
Nghe vậy, hô hấp của hai người đồng thời trở nên dồn dập, gương mặt biến hóa, giống như nuốt phải một vật khó nhai.
- Dạ dạ dạ... nếu môn chủ lên tiếng, hết thảy đều nghe theo môn chủ!
Xích Đông Tuyệt vẫn quỳ trên mặt đất, cố nén đau đớn trong người, cười nịnh nói.
Xích Tinh Báo đồng dạng gật đầu như gà con mổ thóc, nhất thời nói:
- Tô Dật là tân nhậm môn chủ, xin Hồng Nhạn môn chủ giải trừ nhện độc muôn đời trên người chúng ta!
Tô Dật nheo mắt, cười lạnh một tiếng, tuyệt thế cường giả gì chứ, ở trước mặt sinh tử cũng như con kiến hôi.
Cười lạnh và khinh thị, trên khuôn mặt tràn lan chán ghét và khinh bỉ, trong lòng truyền đến một giọng nói:
- Tô Dật, có giết hay không tự ngươi định đoạt!
Tô Dật ngẩng đầu, sờ sờ cằm, suy nghĩ.
Thay vì giết bọn họ, để Phục Yêu Môn bớt đi hai thực lực cao nhất, không bằng giữ lại mạng chó làm chút chuyện cũng tốt.
Mặc dù giữ lại, nhưng cũng sẽ khiến bọn họ sống không thoải mái!
- Ta lưu bọn họ có chỗ hữu dụng!
Hạ quyết tâm, Tô Dật bình tĩnh nói, trong mắt sát ý đằng đằng.
Xích Phi Hồng gật đầu, hắn vốn không có tình cảm gì với hai người này, chuyện soán vị đổi quyền bọn họ cũng có thể làm được, chết muôn lần cũng khó chuộc!