Chương 1841
Cọ!
Cau mày, Tô Dật nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn phía xa, trong tay trường bào phất phơ.
Cánh tay xẹt qua trước mặt hai người, trong mắt Tô Dật lạnh lẽo, nhất thời yêu khí cuồn cuộn từ đầu ngón tay bay tán loạn ra.
Hắn phất tay, tám cái chân khổng lồ lăng không mà ra.
Uy áp mênh mông chợt phủ xuống, cả không gian nhất thời gió nổi mây phun, hư ảnh nhện độc đen nhánh lượn lờ.
Bốn hung đồng thâm thúy chăm chú nhìn hai người xụi lơ, hoàn toàn bị nhện độc thấm vào người, sóng mắt lay động, lộ ra vẻ kinh hãi.
- Thượng cổ yêu thú thật cường hãn!
- Ngao…ooo!
Bỗng dưng, không gian từng khúc băng liệt, thân thể của hai con nhện độc vô cùng to lớn giống như đạn pháo nặng nề đập lên người hai người.
- Phụt!
Huyết vụ màu đen nhất thời tràn ngập xung quanh, nhện độc hét lớn một tiếng, yêu khí phô thiên cái địa, mang theo uy áp nặng nề bao vây hai người!
- Chít chít!
Thân thể vừa tiếp xúc với hai người, tám cái chân nhện độc liền không ngừng quấn quanh, điên cuồng hấp thu yêu khí màu đen trong thân thể.
- Ách...
Hai người đồng thời rên rỉ, thân thể giống như bị rút đi nguyên khí, nhanh chóng khô héo, sắc mặt cực độ tái nhợt.
Tô Dật nhìn hai con nhện độc mang theo uy áp kinh khủng, trong miệng khẽ phun ra một chữ “phá, lại một lần nữa phất tay, một đạo hắc mang dữ dội lướt ra, trực tiếp bắn vào phía trên nhện độc.
Nhất thời, nhện độc giống như bị chém đứt sinh cơ, yêu khí màu đen vô cùng vô tận cuồng mãnh bắn ra.
Theo hắc khí tiêu tán lên trời, uy áp yêu khí cực đại trong nháy mắt trực tiếp sụp đổ, hóa thành hư vô giữa không trung.
Tô Dật đạp lên hư không, ánh mắt lạnh lùng, cấp tốc bước ra, không gian dưới chân nhanh chóng nổi lên từng đợt ba động.
Thân ảnh giống như quỷ mỵ đi tới bên cạnh hai người, thanh âm lạnh như băng.
- Chỉ dựa vào vừa rồi, các ngươi đã chết quá một lần! Sau này cứ ba tháng qua chỗ ta, ta giúp các ngươi rút đi độc khí trong cơ thể!
Dĩ nhiên trong lòng Tô Dật hiểu, độc tố trọng yếu của nhện độc muôn đời vẫn tồn tại trong cơ thể hai người, độc tố mới vừa rút đi chẳng qua chỉ là độc khí.
Hai tay Tô Dật trực tiếp đẩy về phía hai người, một đạo năng lượng cuồng mãnh Nguyên Hoàng cảnh lục trọng áp xuống.
Cảm giác được lực lượng thúc dục, hai người chậm rãi mở mắt, trong mắt hiện đầy khiếp sợ và kinh hãi.
Đến lúc này, bọn họ mới rốt cuộc biết Tô Dật có thể đi tới một bước như hôm nay, rút cuộc thực lực cường hãn đến trình độ nào.
Vì sao hắn dám năm lần bảy lượt khiêu chiến mình, cho dù là Thánh Sơn cũng không đặt trong mắt.
- Tạ ơn Phi Hồng môn chủ, tạ ơn Tô Dật môn chủ!
Ánh mắt Tô Dật chợt lóe, trầm giọng nói:
- Sau này Phục Yêu Môn sửa thành Phục Yêu Tông, trước mặt người khác Xích Tinh Báo ngươi làm môn chủ, ở sau ta là vi tôn, đổi thành ta là tông chủ! Nhớ lấy không thể bại lộ thân phận ta, nếu không, dù ngươi có trốn ở chân trời góc biển, ta cũng sẽ giết ngươi!
Ngẩng đầu nhìn khóe miệng Tô Dật hiện lên nét lạnh lùng, hai người đều đổ mồ hôi lạnh, chỉ cần có thể khó giải trừ độc tố trên người, bọn họ làm gì còn quan tâm đến chuyện đổi tên tông môn hay không.
- Tiểu tử, ngươi làm gì thế!
Xích Phi Hồng có chút khó hiểu, mặc dù có Phục Yêu Môn chống đỡ cho hắn, nhưng đã bị Tô Dật sửa lại tên tông môn, nhất thời trong lòng có chút nghi ngờ.
Sau khi nghe được lời của Tô Dật..., hai người lại càng nghi ngờ, cuối cùng vẫn gật đầu.
- Vâng, tông chủ!
Tô Dật không chính diện trả lời Xích Phi Hồng..., dù sao Thiên Yêu tông vẫn không thể công khai biểu hiện.
Sau đó, Tô Dật xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói:
- Mặc dù cho các ngươi trở về Phục Yêu Tông, nhưng có một việc, cho dù các ngươi hao hết khí lực cũng phải hoàn thành! Nếu không ắt hẳn phải chết!
Trong lòng hai người nhất thời lộp bộp, chỉ nghe Tô Dật thầm kín nói:
- Ngoài nơi cất giấu Phục Yêu Tông, các ngươi mỗi người tìm cho ta một trăm miếng yêu đan Yêu Hoàng đỉnh phong, mười miếng yêu đan Yêu Tông đỉnh phong!
Lời này vừa nói ra, hai người quỳ xuống trước mặt Tô Dật, gấp giọng nói:
- Tông... Tông chủ a! Đại yêu sơn mạch làm gì có chỗ nào cất giấu nhiều yêu đan như vậy! Chưa nói đến là yêu đan Yêu Tông cảnh!
- U Châu không có, Trung Châu không có! Trung Châu không có, vậy thì tìm ở đại lục cho ta! Trong ba tháng phải gộp đủ yêu đan Yêu Hoàng, yêu đan Yêu Tông cảnh cứ ba tháng đưa về Phục Yêu Tông!
Xích Tinh Báo và Xích Đông Tuyệt biết đây đã là thẻ đánh bạc thấp nhất Tô Dật đưa ra, mặc dù trong lòng hận ý mười phần, vẫn cắn răng đón lấy.
Sau đó, Tô Dật ra lệnh cho hai người ở trường giác đấu chờ mình, còn Xích Phi Hồng trở về không gian thần bí.
Sau khi hai người rời đi, thân hình Tô Dật nhất thời nhảy ra, một cổ quang mang hỏa hồng sắc bắn ra, kèm theo khí tức bén nhọn, đi tới trong rừng cây.
- Sư phụ! Sư phụ!
Đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn quang hoa huyết nguyệt lộ ra giữa các khe hở rất thưa thớt, trong lòng Tô Dật nhất thời nguội lạnh.
- Đi rồi sao?
Tô Dật gãi gãi đầu, hơi có chút cảm giác mất mát, thấp giọng nói.
- Xoẹt!
Đột nhiên, rừng cây lay động, một đạo kình phong lạnh như băng vô cùng bá đạo dội thẳng xuống, không gian giống như vén lên một khối động sâu không gian.
Một cô gái mặc trường bào màu xanh nhạt vô cùng quen thuộc đi tới bên cạnh, vô số mảnh băng cực nhỏ hóa thành hình vòng cung kích tán!
- Ngươi đi tới sao!
Tô Dật nói.
Hai tay Đoan Mộc Tiểu Mạn đan xen, ánh mắt mang chút trong trẻo lạnh lùng, giọng nói như gió thổi nói:
- Ngươi hi vọng ta đi sao?
Tô Dật lắc đầu, nói:
- Ngươi có thể tới, ta dĩ nhiên rất vui, ta còn thuận tay thu thập kẻ cuồng nhiệt theo đuổi ngươi!
Ánh mắt đẹp và tĩnh mịch, Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng vung vẩy tay áo nói:
- Nhàm chán! Trễ như vậy cũng không ra ngoài, ngươi có phát hiện gì sao?
Tô Dật trầm ngâm một lát, nghĩ ngợi, thở dài nói:
- Ta đã gặp Đoan Mộc Kình Thiên!
Rõ ràng có thể cảm nhận được thân thể Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ run rẩy, thân thể mảnh mai bước về phía trước.
Trong đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia kích động, dịu dàng nói:
- Ở đâu, ngươi đã gặp hắn ở đâu!
Tô Dật lần đầu tiên nhìn thấy Đoan Mộc Tiểu Mạn kích động như thế, nếu như hiện tại nói ra Long gia là kẻ đầu sỏ, không thể nghi ngờ Đoan Mộc Tiểu Mạn chắc chắn sẽ tiễn đưa bọn chúng vào chỗ chết.
Long gia thế lực ngập trời, ngoài thế lực hàng đầu, còn có vô số thực lực nhất lưu âm thầm làm việc.
Cho dù thực lực của Ngự Thiên Cung có mạnh hơn nữa, lưỡng bại câu thương đối với việc cứu Đoan Mộc Kình Thiên cũng là chuyện vô bổ.
Huống chi, Tô Dật không hi vọng Đoan Mộc Tiểu Mạn bị thương tổn, dừng một lát, Tô Dật đưa Giới Vực châu trong tay cho Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Vẻ mặt nghi ngờ, Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn Giới Vực châu trong tay, toàn thân tinh khiết hoàn mỹ, giống như một khối ngọc thô hình tròn thượng hạng, ngoài ra, không có chỗ đặc thù nào khác.
- Đây là thứ ta lấy được từ bên trong, ở trong vật này, ta nhìn thấy Đoan Mộc Kình Thiên, tựa hồ vị trí không gian cách Thiên Man đại lục rất xa!
Tô Dật nhẹ nhàng nói với Đoan Mộc Tiểu Mạn, nhìn khuôn mặt vội vàng của Đoan Mộc Tiểu Mạn, trong lòng Tô Dật khẽ thở dài.
Qua lại điều tra bí mật của Giới Vực châu, sau đó lại rót nguyên khí vào trong, Giới Vực châu nhất thời lóe ra bạch quang mờ mịt che chắn.
- Ầm!
Sau đó, nguyên khí bị Giới Vực châu hoàn toàn cắn nuốt, châu thể vừa lại một lần nữa mất đi độ sáng bóng.