Chương 1848
Khẽ giãy dụa, cánh tay tuyết trắng khó có thể nhúc nhích trong khuỷu tay mạnh mẽ của Tô Dật, ngay sau đó nhẹ trách.
- Tô Dật! Ngươi thật quá đáng!
Thanh âm của Liễu Nhược Hi đầy yểu điệu, làm gì có chút nào tức giận.
Tô Dật liều mạng, trong mắt tinh quang bắn ra, kiên định hỏi:
- Vậy ngươi có đi hay không?
- Không đi, ngươi ngăn được sao?
Liễu Nhược Hi hỏi ngược lại.
Tô Dật lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên, cúi thấp đầu xuống thân thể mềm mại của Liễu Nhược Hi nói.
- Dù sao ta cũng trói ngươi rồi, ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ đuổi theo tới chân trời góc biển! Nếu ngươi trốn trong Thánh Sơn sống quãng đời còn lại, ta sẽ đạp bằng Thánh Sơn, trói ngươi trở về Hỗn Loạn Vực, làm lão bà trong núi của ta!
Tô Dật không còn câu nệ, mang theo vài phần đắc ý.
Đôi mắt Liễu Nhược Hi sáng ngời, mặc dù biết Tô Dật đang nói nhảm, nhưng trong ánh mắt Liễu Nhược Hi vẫn mơ hồ hiện ra vẻ say mê hạnh phúc.
Từ nhỏ Liễu Nhược Hi đã được phụ thân dặn dò phải cố gắng tu luyện, thân là minh châu trong tay chủ nhà Man thành. Có thể có con đường Thánh Sơn này, sớm đã bị Thánh Sơn nhìn trúng, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Liễu Nhược Hi kịch liệt phản ứng với thái độ cợt nhả của Tô Dật, con đường của nàng vốn bất đồng với hắn.
Nàng chưa từng thấy đào đỏ liễu xanh, càng chưa từng thấy nhân sinh muôn màu.
- Có một số việc, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu, Tô Dật, tấm lòng của ngươi ta hiểu, như vậy đủ rồi!
Liễu Nhược Hi buồn bã thở dài.
Khi Tô Dật đang chuẩn bị nói gì đó, dưới thềm đá bỗng tụ tập rất nhiều người.
- Mau mau mau, tất cả danh y của Thần Hổ đại lục đi theo ta!
Tô Dật và Liễu Nhược Hi chấn chỉnh tâm tình, khẽ nhảy lên một cành cây, nhìn xuống dưới.
Bên dưới không chỉ có người của Phục Yêu Tông, còn có rất nhiều người của Thần Hổ Môn.
- Bọn họ tìm danh y làm gì?
Tô Dật bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ không biết chuyện, Liễu Nhược Hi thận trọng nhìn khóe miệng xấu xa của Tô Dật, cũng hiểu ý cười một tiếng.
- Giờ không còn sớm, ta phải trở về!
Liễu Nhược Hi có chút tiếc nuối, nói với Tô Dật.
- Được, đừng để người ta phát hiện, ngươi là Cửu Thánh nữ, ta là tên vô lại!
Tô Dật nheo mắt cười nói.
Liễu Nhược Hi khẽ gắt một tiếng, liền hóa thành một đoàn kim quang cường hãn cực kỳ nhỏ bé tan biến trong không gian.
Tô Dật chăm chú nhìn theo bóng lưng Liễu Nhược Hi, cau mày, lại nghe phía dưới hô.
- Người của Phục Yêu Tông đâu rồi, làm sao còn chưa tới!
Một người mặc y phục rất giống Thần Hổ Môn lớn tiếng quát.
- Ta đã phái người đến Phục Yêu Tông mời người, có lẽ bọn họ đang ở U Minh thành, hừng sáng có thể đến!
Khí tức cường giả tràn ngập, cường giả Thần Hổ Môn ra lệnh.
Mang theo tất cả Ngự Hồn sư, Luyện Đan sư, Độc sư, còn có Danh y mời từ Thần Hổ Môn, xông về hướng chỗ ở Thần Hổ Môn!
Tô Dật đứng trên cành cây, cẩn thận nghiên cứu một hồi lâu, ngay sau đó hóa thành một đoàn thiểm ảnh nhanh chóng trở lại địa bàn Phục Yêu Tông.
Trong lúc đó, Tô Dật hỏi Phục Yêu Tông phái người nào chịu trách nhiệm đi tìm danh y U Châu.
Xích Tinh Báo báo cho Tô Dật, để biểu thị sự trịnh trọng của Phục Yêu Tông, cố ý phái Xích Cửu Chân đi.
Tô Dật gật đầu, nhất thời trong lòng có một kế hoạch cực kỳ hoàn mỹ.
- Lão đệ, ngươi đi đâu vậy, đồ mê gái?
Xích Phi Hồng biết Tô Dật nhất định ra ngoài tặng lễ vật, nhất thời trong lòng tràn đầy oán giận.
Tô Dật ngẩng đầu, nhìn Xích Phi Hồng trong màn hào quang Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, khóe miệng mỉm cười.
- Chúng ta lại đi diễn song hoàng (hát đôi, một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói) được không?
Xích Phi Hồng quay đầu sang chỗ khác, không ngừng đảo quanh đỉnh đầu Tô Dật, tức giận nói:
- Ngươi trả đồ cho ta đi!
Tô Dật nhất thời kinh ngạc, thì ra lão tiểu tử này vẫn tính toán đòi lại đồ trong tay mình, nhất thời nghiêm mặt nói.
- U Nhiên Thảo và Cửu Khiếu Hoàn Dương Diệp trong không gian ngươi đều nhìn thấy rồi chứ?
Xích Phi Hồng chậm rãi rơi xuống mặt đất, đối mặt với uy hiếp của Tô Dật, Xích Phi Hồng toàn toàn bại trận, ghé lỗ tai tới, nghe kế hoạch của Tô Dật.
Thỉnh thoảng trên mặt hiện ra nụ cười khôn khéo, thỉnh thoảng còn gật gù.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Xích Phi Hồng tràn đầy hưng phấn và kích động, chỉ nghe Tô Dật bình thản nói một câu.
- Sau ngày mai, những thứ này ta bảo đảm ngươi đều có thể nắm trong tay!
Hôm sau, U Minh thành nghênh đón một ngày trong xanh hiếm có.
Mấy ngày nay bởi vì Thiên Phong bài vị chiến, U Minh thành, thành trì lớn nhất U Châu cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trên đường phố ồn ào, người làm xiếc, buôn bán thuốc, đổi yêu đan, bán thú kỵ nối liền không dứt.
Xích Cửu Chân cùng với cường giả Thần Hổ Môn đã quanh quẩn trong U Minh thành thời gian rất dài.
Thương thế khôi phục, phục trang màu đỏ khẽ quét đất, thân hình xinh đẹp cao ngạo.
Thần thái xuất chúng nhất thời đưa tới sự chú ý không nhỏ của các võ giả chung quanh.
- Đây không phải là Cửu Chân tiểu thư của Phục Yêu Môn sao! Thật đúng là mị hoặc!
- Đúng vậy, bọn họ không mau chóng chuẩn bị cho trận tiếp theo, còn tới U Minh thành mò mẫm cái gì chứ?
- Ngươi không nhìn thấy bên cạnh có người của Thần Hổ Môn sao, ta đoán chừng là vội tới chữa thương cho Thượng Quan Thần Trác đấy!
- Đả thương nặng như vậy còn muốn chữa trị? Bài vị chiến lần này, ta thấy Thần Hổ Môn chắc chắn không thể tham gia!
Xích Cửu Chân hai tay đan vào nhau, ánh mắt cao ngạo, trong lòng thầm cười lạnh, nói với người của Thần Hổ Môn ở phía trước.
- Hai vị bằng hữu, Phục Yêu Môn đã tìm với các ngươi một đêm rồi, danh y độc sư nào của U Minh thành cũng tìm tới cho ngươi rồi? Còn chưa được sao?
Hai gã cường giả Thần Hổ cũng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt âm tình bất định, kéo thân thể mỏi mệt nói.
- Cửu Chân tiểu thư! Thiếu môn chủ không thấy có biến chuyển, chúng ta cũng không dễ ăn nói!
- Đúng vậy, cũng không biết Thiếu môn chủ mắc bệnh gì, làm sao lại khó giải quyết như vậy?
Hai người đồng thời lắc đầu, đối mặt với chỉ trích của mọi người còn cả sự thúc giục của Phục Yêu Môn, trong bụng đồng dạng vô cùng lo lắng.
- Linh Bảo các hôm nay tụ tập không ít danh y độc sư chữa thương miễn phí cho tuyển thủ của Thiên Phong bài vị chiến! Các loại bệnh nghi nan đều có thuốc diệt trừ!
Trong đám người, một đạo thanh âm quen thuộc chợt vang lên, nhất thời liền có vô số người tiến về phía Linh Bảo các tham gia náo nhiệt.
Xích Cửu Chân cau mày, nhất thời có chút nghi ngờ.
- Đây không phải là thanh âm của Cung Linh hàng năm đi theo mình sao!
- Cửu Chân tỷ, hình như...
Tâm tư Xích Cửu Chân cấp tốc xoay chuyển, ra hiệu im lặng, hai gã đệ tử Thần Hổ Môn phảng phất như tìm được cây cỏ cứu mạng, nhanh chóng đi theo sóng người.
- Nhanh đuổi theo!
Nguyên khí dưới chân Xích Cửu Chân dâng lên, thân hình như điện, trong nháy mắt liền đuổi theo nện bước Thần Hổ Môn.
Trước Linh Bảo các, người qua lại tấp nập, mở vô số gian hàng trên bãi đất trống phía trước.
- Linh Bảo các thật đúng là vô thương bất gian! Độc y của các nơi trên sáu lục ba châu nhất hải sợ là đã sớm chuẩn bị xong rồi!
- Ai kêu người ta gia đại nghiệp đại!
Người của Thần Hổ Môn mở to hai mắt, xếp thành một hàng chạy đi chạy lại.
- Vù vù!
Thanh âm nguyên khí trị liệu không ngừng vang lên, một số tuyển thủ Thiên Phong bị thương nhẹ nhanh chóng khôi phục như cũ.
Nhưng trình độ này rõ ràng không đạt tới tiêu chuẩn của Thần Hổ Môn.
Nhị vị đồng dạng cũng là cường giả Nguyên Hoàng cảnh, tài nghệ của đám danh y này rút cuộc như thế nào, vừa nhìn liền biết.
Lúc này, ở một góc có một y sinh mặc hắc bào che mặt, thần thái rất khác mọi người, khiến nhị vị cường giả chú ý.