Chương 1861
Tô Dật dọn dẹp đài chiến đấu ở phía xa, lại là hai đá, hai gã vũ giả khác ngã xuống dưới đất như hai con chim nhỏ gãy cánh.
Từ xa nhìn lại, Tô Dật đứng chắp tay, giờ khắc này quanh thân hắn tràn ngập ánh sáng thần thánh, ánh lửa bức người, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo!
- Hay!
Hư Trần hô nhỏ một tiếng, giơ ngón tay cái với Tô Dật!
Tô Uyển Nhi cũng gật đầu, dưới ánh sáng màu tím mũi ngọc của nàng hơi động, đôi mắt sáng ngời lóe ra tinh quang, khóe miệng nhếch lên một cái, khăn mỏng bay lượn.
Cho tới bây giờ Tô Dật ca ca vẫn không thay đổi!
Tô Dật ca ca từng nói muốn bảo vệ nàng chu toàn, không để nàng bị bất luận kẻ nào bắt nạt đang đứng ở trước mắt!
Thời điểm bàn tay nhỏ bé, nhẵn mịn giống như bạch ngọc giơ lên giữa không trung, thì lông mi nàng hơi nhíu lại, ánh mắt ảm đạm, lại một lần nữa hạ xuống.
Thân thể mảnh mai dưới lớp quần áo mềm mại hơi di động, để che giấu sự sốt ruột cùng bàng hoàng hôm nay!
Cử động của Hư Trần và Tô Uyển Nhi đều bị Lam Xúc Liên nhìn ở trong mắt.
Khóe mắt toát ra một tia cảm xúc nhỏ không thể thấy, thời điểm cách không nhìn Tô Dật hơi mỉm cười.
Lúc này, Lam Xúc Liên cũng đã chiến thắng!
Một tia sáng kỳ dị lướt qua con ngươi, Lam Xúc Liên biết Tô Dật hoàn toàn có thực lực tranh đấu cùng bất cứ một gã thiên kiêu chi tử nào của thế gia!
Chỉ là tất cả những điều này quá mức khủng bố! Quá mức nhanh chóng!
Không ngờ một lần đánh cờ lúc trước ở Man Yêu Sâm Lâm lại đổi được ngạc nhiên lớn như vậy!
- Hảo tiểu tử! Tu vi không tồi!
Viêm Diệt Thiên vỗ đùi, trong khoảng thời gian ngắn Tô Dật đã đánh bại ba gã vũ giả!
Đây là hào khí bực nào, Tô Dật đứng ngạo nghễ, đối mặt với hai cha con Long Quảng và Long Thương, trong mắt Long Quảng bắn ra tinh quang.
Làm cho mọi người xung quanh cảm giác tóc gáy dựng thẳng, bên trong não hải liên tục sinh ra ý niệm khủng bố, còn Long Thương thì phát ra sát ý nồng nặc đến nóng bỏng, huyết khí cuồn cuộn như thực chất hiện lên trên da thịt Long Thương.
Từ xa nhìn lại, dường như có vài con kim long rít gào muốn bay ra, trong nháy mắt toàn bộ thiên địa tràn ngập uy áp.
Năng lượng kinh khủng cuồn cuộn giống như thiên lôi, Tô Dật lùi về phía sau một bước, trong nháy mắt Thiên Nguyên Yêu Hồn trong cơ thể vận chuyển đến mức tận cùng!
Chỉ trực phun trào giống như dung nham trong núi lửa, năng lượng màu đỏ tươi giương cái miệng to như chậu máu, trong nháy mắt đốt cháy mỗi một cái kinh mạch!
- Đài chiến đấu số ba mươi năm, Tô Dật lấy một địch ba, thắng!
Một chữ cuối cùng như sấm rền trong ngày xuân, khiến trong lòng vô số người như bị đá tảng nện trúng, trong nháy mắt da đầu tê dại.
Càng khó chịu hơn là các võ giả đang lo lắng đứng ở một bên, đến cái cấp độ này, ngươi có thể vượt cấp, người khác cũng có thể vượt cấp, thắng bại chỉ ở trong một cái chớp mắt.
Nguyên Hoàng nhị trọng chưa chắc thua kém quá nhiều so với Nguyên Hoàng tam trọng, chỉ một cái sơ sẩy nho nhỏ sẽ dễ dàng để cho mình rơi vào tình cảnh sinh tử!
Ba gã vũ giả bị người Phục Yêu Môn nhanh chóng kéo xuống dưới, tiên huyết vẽ thành một đường dài bên trên mặt đất, mấy tên vũ giả sớm đã bất tỉnh nhân sự.
Hơn mười ánh mắt lợi hại từ trên mấy thân thể bùn nhão phóng đến người Tô Dật, vài tiếng hét điên cuồng khiến đám mây trên đỉnh đầu chấn vỡ ra, hóa thành vụ khí tiêu tán.
- Tô Dật! tuy ngươi ở bên trên đài chiến đấu lấy một địch ba! Nhưng ngươi dùng cái gì làm nhục đệ tử tông ta như vậy!
Một gã nam tử lưng hùm vai gấu, thâ thể cường tráng nói! Trong ánh mắt người này chất chứa lửa giận vô tận, sau lưng ngưng kết nguyên khí, muốn xông lên trên đài chiến đấu đòi công bằng.
Ba người vừa rồi đều là tương lai của mỗi tông môn, cho tới bây giờ đều là bảo bối trong lòng các trưởng lão, thua thì cũng thôi, làm gì có kiểu chịu khuất nhục như vậy!
Tô Dật đá ba cái giống như đá rác rưởi, quét sạch chiến trường!
Ánh mắt Tô Dật khẽ nhúc nhích, sau đó nhún vai một cái rồi ngồi xuống, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh nhạt, thấp giọng nói.
- Hình như bọn họ cũng không có cự tuyệt chuyện lấy một địch ba thì phải! Nếu như người thua là ta, ngươi cảm thấy ta còn có thể sống mà xuống được không!
Hàn ý trong mắt không tiêu tan.
Vừa rồi ba người kia đã dùng sát chiêu ngay từ chiêu thứ nhất, mọi người đều thấy ở trong mắt, lời này vừa ra, cường giả Đoạn Hồn Đảo thấy vô số ánh mắt cổ quái ở xung quanh đang nhìn mình, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng rời đi!
- Người nào cảm thấy không phục, Tô Dật ta chờ ở chỗ này! Ta thua, sẽ rời khỏi như cũ!
- Hí!
Câu nói này làm cho rất nhiều thế lực nhất lưu ngưng động, tên Tô Dật này không khỏi quá mức cuồng vọng đi!
- Tiểu hỗn đản, đến Thiên Phong Bài Vị Chiến còn dám ngông cuồng như thế!
Râu tóc Thánh Hỏa trưởng lão dựng ngược lên, Tô Dật cuồng vọng làm cho lão nhớ tới sỉ nhục ở Thánh Vũ đại hội, trong mắt tràn đầy tinh mang, hàm răng cắn chặt.
Tô Dật ngắm nhìn bốn phía, cái cằm nâng lên thật cao, thời điểm nên thể hiện thì thể hiện, thời điểm nên cuồng ngạo, thì phải cuồng đến cùng!
Lại nói, lần này là khiêu chiến đường hoàng, Tô Dật cũng không tin Long gia sẽ nhúng tay vào chuyện này!
Tô Dật vẫn không có đoán được mục đích chuyến này của Long gia, Tô Dật cuồng vọng tự nhiên là có mục đích! Đây là thăm dò đối với Long gia!
Từ lúc xuất thủ đến khi kết thúc, ánh mắt Tô Dật chưa bao giờ rời khỏi Long Thương, khóe miệng Tô Dật hiện lên một nụ cười, đứng chắp tay giống như một tôn thiếu niên nhân hoàng, ngạo thị thiên địa, bễ nghễ chúng sinh.
- Ta muốn nhìn ngươi có thể nhẫn nhịn bao lâu! Long gia!
Khi ánh mắt rơi vào trên mặt Thánh Tôn một lần nữa, khóe mắt Tô Dật khẽ động, lóe ra ánh sáng lấp lánh, sau đó lại âm thầm lặng rời đi.
- Thánh Sơn, sau khi Thiên Phong Bài Vị Chiến kết thúc, tất lên Thánh Sơn ngươi, sống hay chết tự cầu phúc đi!
- Tiểu tử này! Lẽ ra trước đây trưởng lão nhất phái không nên đối địch với hắn!
Con ngươi tĩnh lặng như thu thủy của Thánh Tôn lộ ra một cỗ thâm thúy.
Ánh mắt lạnh lẽo hơi hướng về phía đuôi lông mày, hai tròng mắt mang theo từng tia sáng kỳ dị nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, trong lòng thầm than.
- Hắn có thể vì ngươi mà làm được một bước kia sao?
Ngự thiên thần nữ luôn luôn xuất trần thoát tục, không để bất kỳ người đàn ông nào trên thế gian vào trong mắt lại mấy lần vì nam tử trước mắt mà nhíu lông mày, trong lòng Thánh Tôn không khỏi nổi lên vài phần hiếu kỳ đối với Tô Dật.
- Thánh Tôn, người này hẳn phải chết!
Thánh Hỏa vén tay áo lên, đồ án thái dương tung bay giống như hỏa diễm, tỏa ra liệt diễm thiêu nhiên, khiến toàn bộ không khí bắt đầu trở nên nóng cháy.
- Lại để cho Úy Trì Trường Phong đi bao vây tiễu trừ Tô Dật sao? Một địch ba, cũng không phải chưa làm qua!
Thánh Tôn còn không có tính toán chuyện tình bên trong Huyễn Ma quật với Úy Trì Trường Phong, từ trước tới nay Thánh Sơn vẫn luôn lánh đời thanh tu, tự thành nhất phái, đến thời Uý Trì và Thánh Hỏa, lại giống như Thần Hổ môn, phụ thuộc Thiên Long tông.
Vài tiếng tiếng cười lạnh, làm cho khuôn mặt già nua của Thánh Hỏa nhất thời đỏ lên, không nói thêm gì nữa.
Không biết Xích Tinh Báo và Xích Mặc Phong nói chuyện gì, Xích Mặc Phong đi tới trước mặt Tô Dật, cung kính cúi đầu, cao giọng nói.
- Tô tông chủ, nếu như không có người tới khiêu chiến, ngươi có thể xuống đài nghỉ ngơi, phía sau chính là trận đấu tiến vào tốp hai trăm!
Khi nghe thấy ba chữ "Tô tông chủ", trong con ngươi u ám lóe lên vài tia tinh quang, Tô Dật nhảy xuống chiến đài, trở lại bên trong trận doanh của Bá Vương tông và Ngự Thiên Cung.
- Tiểu tử, làm tốt lắm! Đủ cuồng!
Tây Vô Tình nặng nề vỗ bả vai Tô Dật.
Mục đích của trận Thiên Phong Bài Vị Chiến này, chính là muốn Bá Vương tông nhanh chóng đi lên đỉnh phong, nhanh chóng tăng thực lực!
Vô Thường tiên tử và đám người Thanh Hoàng rất tin tưởng, giờ khắc này Tô Dật tuyệt đối không nhẫn nhịn nữa, một lần hành động sẽ làm chấn động người trong thiên hạ, một bước lên trời!
Bá Vương tông sẽ từ trong Hỗn Loạn Vực đi ra, trở thành thế lực tuyệt cường ngạo nghễ Sáu Lục Ba Châu Nhất Hải, khi đối mặt thế gia, Bá Vương tông cũng không e ngại!
- Trước diệt Thánh Sơn, rồi tìm Long gia!
Rốt cục cũng đến thời điểm thanh toán khoản ân oán này, Tô Dật khoanh hai tay lại, hơi hoạt động một cái, sau đó quét ánh mắt về phía các đài chiến đấu khác!....