← Quay lại trang sách

Chương 1863

Giờ khắc này khí thế tràn ra ngoài vô cùng kinh người, thánh quang chói mắt, kim quang đầy trời, hào quang rực rỡ chiếu sáng búi tóc đen đang tung bay!

- Xuống phía dưới đi!

Tiếng quát như sấm, mọi người đều có thể cảm giác được cỗ lực lượng bàng bạc như biển kia, song câu của Liễu Nhược Hi bay lượn lần thứ hai, lực lượng và tốc độ đã mạnh hơn không chỉ một trọng!

- Xoẹt!

Tiếng xé vải kịch liệt vang lên ở đài chiến đấu số mười một, ánh sáng màu vàng quện vào nhau như vòng xoáy, cắt phá khoảng không, đón tử sắc cự mãng to lớn nặng nề chém xuống.

Mãng xà bay lên, yêu khí tràn ngập!

Tử sắc cự mãng tựa như vật còn sống, hóa thành yêu khí, vắt ngang từ nam chí bắc, nhuộm đỏ một nửa Thiên Khung!

Đông Tư Yên ứng tiếng ngã xuống đất, một ngụm máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, hai tròng mắt mở to, không tin chuyện tình vừa mới phát sinh!

Liễu Nhược Hi chậm rãi đi lên trước, ánh mắt lưu chuyển, sát khí biến mất, trầm thấp nhưng không mất kiên nghị nói.

- Ngươi thua!

Đông Tư Yên chậm rãi chống đất đứng lên, vẫn không muốn tin tưởng sự tình vừa xảy ra như trước, cô ta cười thê thảm một tiếng, nói:

- Không ngờ sau khi bại lộ thực lực lại mạnh như vậy! Khí tức Thánh Vương đúng là danh bất hư truyền! Ta thua!

Theo Đông Tư Yên chịu thua, đài chiến đấu số mười một cũng lấy Liễu Nhược Hi thắng lợi mà kết thúc.

Gió lạnh thổi qua, Liễu Nhược Hi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đi trở về bên trong trận doanh, cái cổ thanh tú lướt qua tầm mắt vũ giả bại trận, nhanh chóng kéo lên từng đợt tà hỏa vô danh.

Tiên tư ngọc sắc, mỹ danh cửu thánh nữ cũng cực kỳ nổi tiếng bên trong lớp trẻ tuổi!

- Làm rất tốt!

Thời điểm thân hình yêu kiều đi qua bên cạnh Tô Dật, âm thanh tán thưởng chui vào trong tai Liễu Nhược Hi.

Khuôn mặt đẹp tựa tiên nữ của Liễu Nhược Hi lập tức ửng hồng, mắt nhìn không chớp, đôi môi nhỏ xinh hơi mở ra, hạ thấp người gật đầu, đồng thời dáng người hơi trầm xuống, làm một cái tư thế hoàn lễ.

- Cảm ơn!

Giọng nói êm ái đến tận xương tủy, so sánh với vẻ lạnh lùng khi đối mặt những người khác, rõ ràng lộ ra chân tình.

Cử động như vậy càng làm cho vô số vũ giả đỏ mắt, thấy bên cạnh Tô Dật có một ngự thiên thần nữ thanh tú thần thánh, cửu thánh nữ đào hoa ngọc diện càng coi trọng đối với Tô Dật.

Hận ý trong lòng bọn họ càng thêm nồng nhiệt, dồn dập phóng ánh mắt giết người về phía Tô Dật!

Tô Dật tự nhiên biết Liễu Nhược Hi cảm ơn mình là vì mình cho nàng nhiều linh dịch và trân tàng Huyễn Ma, nếu không thì nàng cũng không thể ở trong khoảng thời gian ngắn như này đột phá đến Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng!

Còn chưa chờ Tô Dật nói, Thánh Tôn đã kéo Liễu Nhược Hi đến một bên, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng kích động.

- Nhược Hi, đột phá Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng khi nào vậy?

Liễu Nhược Hi trong mắt Thánh Tôn hơi ngượng ngùng, sau khi trận đầu kết thúc, nàng đã từng chữa thương cho Liễu Nhược Hi, nhưng khi đó chưa phát hiện Liễu Nhược Hi có dấu hiệu đột phá.

Liễu Nhược Hi muốn nói lại thôi, khóe miệng hiện lên vẻ mê người, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý liếc về phía Tô Dật.

Thánh Tôn lập tức hiểu rõ, trên khuôn mặt tú lệ hiện ra một tia an tĩnh, lôi kéo Liễu Nhược Hi trở về trận doanh.

Lúc này Tuyết Hồng Lâu cùng với mấy người Úy Trì Trường Phong cũng đã ung dung chiến thắng, Liễu Nhược Hi vừa đối mắt với Tuyết Hồng Lâu, liền trực tiếp dời đi chỗ khác.

Cảm giác bàng hoàng trước khi tới đã sớm bị kiên định thay thế, trong con ngươi êm dịu như thu thủy của Liễu Nhược Hi hiện lên một tia kiên định, lập tức hóa thành tinh mang nhìn về phía các đài chiến đấu khác.

Trận Thiên Phong Bài Vị Chiến thứ hai, vòng thứ nhất, tám trăm chọn bốn trăm, gần như tất cả đều bị sáo trộn, thế lực nhất lưu đấu với thế lực đỉnh cấp, một ít tông môn có thực lực yếu đụng phải tông môn như Thiên Long tông, thua cũng là tâm phục khẩu phục.

Còn có người quá mức đen đủi, đụng phải Bá Hải Tam Thông, Úy Trì Trường Phong và Thượng Quan Tuyệt Hổ thì trực tiếp lựa chọn bỏ thi đấu.

Kết quả như vậy đều ở bên trong dự liệu của tông chủ các tông, không hề ngoài ý muốn, tất cả đệ tử của thế lực cao cấp đều thành công tiến nhập tốp bốn trăm người đứng đầu.

Mà top mười trận đấu phía trước đã sớm giải quyết chiến đấu, không hứng thú nhìn các đài chiến đấu khác luận võ.

Tô Dật hơi vuốt vuốt mũi, quan sát một cái, những trận chiến còn lại cơ bản là quyết đấu giữa thế lực nhất lưu và nhất lưu.

Tuy nhiên vẫn có một đài chiến đấu trong đó khiến Tô Dật chú ý, bên trên là một nữ tử mặc áo bào thanh nhã, nguyên khí phong thuộc tính trong tay lưu chuyển tốc độ cao.

Mũi kiếm chỉ lên trời, phong nhận mênh mông cuồn cuộn dường như chém nát không gian trước người, long quyển phong màu trắng gào thét nhằm về phía đối thủ ở chỗ xa.

- Sư cô nương!

Tô Dật nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lần này Thương Vân điện cũng đại diện thế lực nhất lưu Hỗn Loạn Vực tham gia Thiên Phong Bài Vị Chiến.

Vạn Kiếm Quy Tông phong nhận càn quét hư không, quần áo trên người Sư Tố Tố bay phần phật, thực lực Nguyên Hư kỳ cửu trọng được phô triển ra toàn bộ, Sư Tố Tố hóa thành một chuỗi tàn ảnh màu trắng, trường kiếm trong tay bay lượn, gợn sóng hư không bị thôi động lan ra cực xa!

- Hừ!

Vũ giả phía đối diện cũng không tầm thường, Tô Dật nhìn rất rõ, người đó chính là Dạ Vũ Ngân thánh tử Thánh Sơn!

Lần này theo Úy Trì Trường Phong mà đến, có Tuyết Hồng Lâu, Liễu Nhược Hi, Dạ Vũ Ngân, Thường Mộng Cách và Tần Sương Y.

Thời điểm Tô Dật ở trong Huyễn Ma quật cũng đã gặp Dạ Vũ Ngân, hắn chính là người cùng một phái với Úy Trì Trường Phong.

Thân hình Dạ Vũ Ngân thon dài, chân đạp bộ pháp huyền ảo khó lường, khóe miệng hơi vẽ ra một nụ cười nhạt, không ngừng tránh né Sư Tố Tố tiến công.

Mái tóc màu đen trong không trung hơi rối loạn, lông mày nhướng lên, bên trong con ngươi dài hẹp lộ ra một tia quang mang giảo hoạt.

- Ầm ầm!

Phong nhận quét qua, thanh âm nổ tung vang lên không dứt, nhưng làm cho Sư Tố Tố kinh hãi là, tất cả phong nhận tựa như mọc ra mắt, không có một cái nào rơi vào trên người Dạ Vũ Ngân, giống như tới gần nửa tấc đều khó khăn.

Còn Dạ Vũ Ngân thì đứng chắp tay giống như đang đùa bỡn chính mình, cho tới bây giờ hắn vẫn không chủ động tiến công, điều này làm cho Sư Tố Tố càng nổi giận hơn, khí tức quanh người cuồn cuộn lên lần thứ hai, quét ngang khoảng không xung quanh.

- Muốn đánh cứ đánh, đừng đứng đó làm bộ làm tịch!

Sư Tố Tố tức giận quát lên một tiếng.

Cường giả đứng ở chỗ xa quan sát đã sớm nhìn ra biện pháp của Dạ Vũ Ngân, họ phóng tầm mắt hướng về nơi Tô Dật nghỉ ngơi.

Đều từ Hỗn Loạn Vực đi ra, biểu hiện của Sư Tố Tố, Hàn Vũ Nhu, Bích Linh ở lúc xếp hàng, làm cho các nàng hóa thành người của Tô Dật.

Hàn Vũ Nhu và Bích Linh đều xuất thân từ thế lực đỉnh cấp, tu vi Hàn Vũ Nhu khá mạnh, thực lực Nguyên Hoàng nhất trọng đụng phải đối thủ thế lực nhất lưu, đã thành công tiến nhập tốp bốn trăm.

Còn Bích Linh thì đã sớm thua trận, nhưng đạt được thành tích như vậy đã khiến Thái Hành tông vui vẻ không thôi.

Cuồng phong gào thét tựa như vật còn sống, thổi bay đá vụn lên thật cao, trong nháy mắt toàn bộ không gian vang vọng âm thanh trầm đục!

- Muốn chết như vậy sao? Hỗn Loạn Vực cũng chỉ như này thôi, chỉ có Tô Dật mới vừa mắt!

Thực lực Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng của Dạ Vũ Ngân ầm ầm bộc phát, trong nháy mắt khí tức Thánh Vương tràn ra tựa như cuồng phong, tràn ngập khoảng không xung quanh!

Đột nhiên tàn ảnh kim sắc hiện lên, Dạ Vũ Ngân xoay người, trong nháy mắt bão táp bị một bàn tay to lớn trực tiếp bóp vỡ.

Dạ Vũ Ngân quát to một tiếng, khí tức Thánh Vương bá đạo tuyệt luân hóa thành dải lụa xông thẳng ra!

- Người có liên quan với Tô Dật thì chết đi!

- Ầm!

Một đạo huyết tuyến thật dài bay ra, vai Sư Tố Tố bị trúng một chưởng, bỗng dưng một ngụm huyết vụ phun ra!....