Chương 1864
Sư Tố Tố tựa như một con hồ điệp cánh gãy, trong nháy mắt trường bào trắng như tuyết mang theo vài điểm huyết hoa.
Trên kông trung, thân hình Tô Dật lộ ra giống như quỷ mị, hắn giang tay xoay tròn một cái giữa khoảng không giống như thần điểu giương cánh, nhẹ nhàng đỡ được Sư Tố Tố, bí mật nhỏ vài giọt linh dịch cho Sư Tố Tố dùng.
Bên trong đôi mắt hẹp dài của Dạ Vũ Ngân lóe lên một tia khinh thường, quanh thân tràn ngập kim quang.
Thấy Tô Dật đỡ được Sư Tố Tố xuống, mọi người bên cạnh Thương Vân điện nhanh chóng chạy đến, bên trong đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Thời điểm Sư Tố Tố rơi xuống đất, máu tươi trên khóe miệng đã ngừng chảy, Tạ Vô Hư thấy khí tức mênh mông lưu chuyển quanh thân Sư Tố Tố, vừa khiếp sợ vừa trừng mắt nhìn Dạ Vũ Ngân!
- Tên đáng ghét này rất thích bắt nạt người!
Tạ Vô Hư cắn chặt hàm răng, hai tròng mắt tràn đầy lửa giận, huyết dịch nóng bỏng tăng vọt lên, giống như dung nham.
Khí tức Dạ Vũ Ngân không thu liễm chút nào, thậm chí sau khi Tô Dật đến càng tăng lên vài phần, hai tay hắn vung lên trước người, ánh sáng màu vàng tựa như một cái lưới lớn muốn bao vây Tô Dật.
Tự nhiên Tô Dật biết tất cả những gì Dạ Vũ Ngân làm là để đại diện cho Thánh Sơn, đại diện cho Úy Trì Trường Phong.
Tô Dật đặt Sư Tố Tố xuống, áo bào xanh phía sau rung lên, chân mày Tô Dật chợt nhíu một cái, bên trong đôi mắt u lãnh mà thâm thúy hiện lên một cỗ hàn ý cùng sát khí lạnh thấu xương, sát khí kinh khủng thoát ra từ các lỗ chân lông trên người Tô Dật, tựa như một đòn công kích mãnh liệt.
Tự nhiên Dạ Vũ Ngân không ngờ rằng Tô Dật có thể phóng xuất ra linh hồn long quyển phong bạo nồng đậm như này, ánh mắt Tô Dật trầm xuống, quan sát Dạ Vũ Ngân từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao, theo khóe miệng cười nhạt, linh hồn công kích cũng ở trong nháy mắt này hóa thành dao động không gian bắn đi!
- Xoẹt!
Không gian trước người chỉ thoáng rung động một chút giống như sóng lúa, Dạ Vũ Ngân hơi khép hai mắt lại, tinh quang lập tức bắn ra, tay ngưng kết thủ ấn, kim quang hộ thể nhanh chóng bao vây toàn thân!
Kim quang tràn ngập, rực rỡ thần dị!
Xa xa nhìn lại, Dạ Vũ Ngân đứng ở phía trước linh hồn phong bạo, thân thể cao ngất bắt đầu hơi run rẩy, mà Tô Dật ở phía đối diện thì không thể lay động giống như bàn thạch, cho dù có sóng lớn ngàn trọng cũng vô pháp lay động hắn mảy may!
- Hai người bọn họ đang chống lại nhau!
Úy Trì Trường Phong và Thánh Hỏa trưởng lão nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia âm hàn cùng quỷ dị, Dạ Vũ Ngân ở bên trong thánh tử lấy linh hồn lực mà chứ danh, lực lượng linh hồn cường đại làm cho hắn gặp phải vũ giả cao hơn chính mình hai cấp, cũng có thể ung dung ứng đối!
Trong đôi mắt tĩnh lặng của Liễu Nhược Hi và Thánh Tôn cũng hiện lên một tia thất vọng nhỏ không thể thấy, Dạ Vũ Ngân đang hoàn toàn lấy trứng chọi đá!
Phần lớn đài chiến đấu đều đã kết thúc, trận so đấu giữa Tô Dật và Dạ Vũ Ngân lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
Từng ánh mắt tò mò dao động qua lại ở giữa hai người, hai người nhìn như phong đạm khinh vân, nhưng trong thân thể lại có vòng xoáy linh hồn kinh khủng dao động, trong lúc đó làm cho hư không run lên.
- Ầm!
Âm thanh muộn hưởng vang lên giống như thiên lôi oan kích, bên trong gợn sóng không gian, có kim quang chói mắt giống như mặt trời lan rộng ra, trong thời gian ngắn, sóng xung kích đáng sợ xuất hiện ở bên trong không gian chật hẹp.
- Là Tô Dật thua sao?
Có vũ giả nói lớn.
Nhưng trong đôi mắt sáng của Liễu Nhược Hi lại lộ ra vẻ hưng phấn, ngón tay ngọc hơi cong lại, ôm trước ngực, cười một cách tự nhiên nói.
- Là Dạ Vũ Ngân thua!
Trong nháy mắt, kim sắc ba động đầy trời, ánh sáng màu vàng óng từ bên trên hư không đổ xuống, lộ ra một luồng khí tức khủng bố mà ngay cả linh hồn cũng không thể chịu đựng được, kim quang cuồn cuộn như thần huy kéo dài ra, năng lượng bàng bạc dâng trào.
Toàn bộ không gian lập tức run rẩy lên, năng lượng đủ để hủy diệt vạn vật đương thế kéo dài ra khoảng không xung quanh, bên trong kim quang có một tiếng động thanh thúy vang lên.
Trong nháy mắt làm cho lỗ chân lông người đồng thời mở ra, hai tròng mắt Dạ Vũ Ngân trợn ngược, cặp mắt đỏ ngầu giống như thú điên liều mạng, thân hình bay ngược về phía sau!
- Đông đông đông!
Hai chân nặng như chì, liên tục đạp mấy bước lên huyền hắc thạch vừa dầy vừa nặng, vết rạn nhỏ bé tựa như mạng nhện không ngừng lan tràn ra.
Sau ba bước, trong miệng Dạ Vũ Ngân phát sinh ra một tiếng kêu gào thống khổ, rồi trực tiếp bay ngược ra sau giống như lá rụng, thời điểm rơi xuống đất, bên trong con ngươi tràn ngập kinh hãi, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
Lúc hắn muốn đứng lên, liền phát hiện ngực đã chịu tổn thương rất nghiêm trọng, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, khí tức vô cùng uể oải.
- Phụt!
Một ngụm huyết vụ nhanh chóng từ trong miệng chảy ra, kinh hãi cùng hoảng sợ làm cho Dạ Vũ Ngân run run như cái sàng, khiến hắn phải dựa vào viền đài chiến đấu thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
- Ngươi... Không phải là Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng!
Dạ Vũ Ngân nói lớn, một giây kế tiếp ngực lại bị lửa giận lấp đầy.
Thân thể lung la lung lay giống như cái cây trước gió, thời điểm sắp gục ngã thì sau lưng có một đạo cuồng phong càn quét ra, Thánh Hỏa hóa thành một luồng ánh sáng, đi tới trước người Dạ Vũ Ngân, thay hắn chữa thương.
Thời điểm Thánh Hỏa vừa đặt bàn tay lên trên người Dạ Vũ Ngân, khuôn mặt khô héo của lão liền vặn vẹo, lão vận dụng uy năng toàn thân giận dữ hét lên với Tô Dật:
- Tô Dật tiểu nhi, ngươi ở trước mặt mọi người hành hung! Làm tổn thương bát thánh tử của ta, ta muốn mạng của ngươi!
Tô Dật đứng chắp tay, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công lập tức vận chuyển lên, lực lượng thiên địa cuồn cuộn giống như mãnh hổ xuất sơn, vòng xoáy linh hồn quanh thân lập tức bành trướng không chỉ gấp đôi, quang mang bên trong mi tâm nhanh chóng bắn ra tựa như sấm đánh.
Rõ ràng có thể thấy Thánh Hỏa tràn đầy khiếp sợ và hoảng loạn, năng lượng linh hồn của Tô Dật bây giờ so với Nguyên Tông kỳ cũng không kiêu ngạo chút nào, thậm chí còn muốn mạnh mẽ hơn không ít.
Từ khi Thánh Vũ đại hội kết thúc đến bây giờ cũng chỉ mới qua hai năm, thực lực Tô Dật đột nhiên tăng mạnh chỉ có thể hai từ biến thái để hình dung.
- Ta động sao?
Trong sâu thẳm con ngươi Tô Dật, có một cỗ khí tức làm cho người ta không cách nào sinh ra lòng phản kháng, thân thể những vũ giả ở xung quanh bắt đầu không tự chủ phát run, lúc trước có rất nhiều người cười lạnh đối với Tô Dật, hiện giờ đều biến thành vô cùng chấn động cùng kinh hãi.
Lúc khí tức Tô Dật áp xuống, mọi người đều cảm giác được bản thân mình nhỏ bé giống như con kiến hôi, đối diện là một thiếu niên nhân hoàng, đủ để đạp phá lăng tiêu, chấn động thương khung!
- Ngươi nói cái gì?
Thánh Hỏa đỡ Dạ Vũ Ngân đối mặt khí tức hủy diệt, một cỗ khí tức âm lãnh được thả ra trong nháy mắt.
Nhưng Tô Dật lại không thèm quan tâm, khóe miệng hiện lên một tia lạnh lùng, cất cao giọng nói:
- Hành hung trước mặt mọi người? Lão thất phu, con mắt nào của ngươi thấy ta hành hung?
Tất cả mọi người đều nhìn rõ ràng luồng khí tức vừa mới ba động, rõ ràng đó là Dạ Vũ Ngân dùng kình phong cuồng mãnh bao trùm lên đám người Tô Dật.
Hàng trăm hàng ngàn ánh mắt đồng thời nhìn về phía đài chiến đấu của Dạ Vũ Ngân, bàn tán xôn xao.
- Cho dù là thánh tử nhà ta công kích trước, nhưng tại sao ngươi lại hạ độc thủ như này! Lòng dạ ngươi đáng chém!
Thánh Hỏa cứng cổ, mặt đỏ tới mang tai kêu lên, hai tay nắm chặt thành quyền, khí tức ở dưới áp chế cực đại sắp sửa bạo phát!
- Ta còn không có động thủ, hắn đã gục xuống, loại rác rưởi này chết còn trách ta, cái Thiên Phong Bài Vị Chiến này là tò chơi sao?
Tô Dật cười lạnh một tiếng, năng lượng linh hồn khiếp người lại phô triển ra một lần nữa!...