← Quay lại trang sách

Chương 1865

Chỉ vài ba câu, Tô Dật đã đẩy vấn đề sang cho Dạ Vũ Ngân cùng Thiên Phong Bài Vị Chiến.

Nếu như Thánh Hỏa còn dám nói, đây chẳng phải là muốn tới hỏi tất cả người tới tham gia Thiên Phong Bài Vị Chiến sao.

Làm gì có ai là trẻ con chứ! trong thế giới lấy võ vi tôn lấy đâu ra công bằng!

- Thánh Hỏa trưởng lão, lui xuống đi!

Thanh âm hùng hậu của lão giả từ phía sau truyền tới, Xích Mặc Phong phẩy phẩy tay, ý bảo Thánh Hỏa không nên quấy rối nữa xuống phía dưới đi!

Thánh Hỏa liếc về phía Thánh Tôn, trên da thịt trắng như tuyết của Thánh Tôn có mấy sợi tóc buông xuống, trong con ngươi tràn đầy vẻ trầm tĩnh làm cho Thánh Hỏa dừng lại ý tứ.

- Xoẹt!

Trường bào màu đỏ rực của Thánh Hỏa trưởng lão run run, hàn ý nơi khóe mắt và sự tức giận mãi không tiêu tan, âm thầm nhìn Tô Dật, ngoan lệ nói.

- Vi phạm quy tắc thi đấu, làm tổn thương thánh tử của ta, ta muốn mời thế gia cho ta một lời giải thích!

Thánh Hỏa không tha thứ, ý niệm trong đầu liền hướng về phía các thế gia, hy vọng thế gia có thể cho mình một đáp án.

- Thánh Hỏa, đừng hồ đồ! Thanh niên quyết đấu không thu tay lại được là điều bình thường! Nhà ngươi luận võ là trò trẻ con hay sao!

Bàn tay to lớn của Viêm Diệt Thiên vũ động trên không trung, năng lượng cường hãn đến mức tận cùng tạo thành kình phong kéo dài ra.

- Bây giờ Thánh Sơn lại không có lề lối như này sao? Còn không mau mau lui xuống, bắt tất cả mọi người chờ ngươi sao!

Thiên Quân Dạ Ức Minh đứng dậy, lông mi hơi cong, mang theo vài phần tức giận nói.

Hai đại thế gia, một thủy một hỏa vậy mà đồng thời nói, ánh mắt mọi người đều thoáng có chút không rõ ràng, mang theo vài phần nghi hoặc, chỉ trỏ.

Tất cả các trận đấu khác đều đã kết thúc, hầu như tất cả thế lực nhất lưu đều đã sụp đổ, thua trận, có thể nói tốp bốn trăm cũng đã là chiến đấu kiệt xuất của thế lực đỉnh cấp và nhất lưu.

Thừa dịp nghỉ ngơi, mọi người đều phóng ánh mắt hướng về phía lão giả bên trên đài chiến đấu.

Đột nhiên Thánh Hỏa ôm Dạ Vũ Ngân lung lay sắp đổ, khuôn mặt âm thầm biến hóa, xoay người sang chỗ khác, nặng nề cúi đầu xuống, run rẩy nói.

- Xin Long Thần quyết định!

Cùng nằm ở vị trí trung tâm, ánh mắt Vân Trung Ly của Vân Tiên Tông một mạch tập trung ở trên người Tô Dật, ẩn ở chỗ sâu trong đồng tử là vẻ tức giận cùng sát khí.

- Lão nhân này có điểm kỳ quái, ta chưa thấy qua hắn, vậy mà sát ý của hắn vẫn nồng nặc như vậy! Hơn nữa dường như Uyển nhi rất kiêng kỵ lão đầu tử này!

Hai mắt Tô Dật nháy một cái, bước chân biến hóa, trong lúc vô hình khí tức hùng hậu lại dâng lên lần thứ hai, nghiền nát bình chướng Vân Trung Ly tạo cho mình.

Tiếng không khí áp bách vang lên, Tô Dật hoạt động tay chân một chút, vẻ khinh thường cùng ngưng trọng đồng thời xuất hiện.

Thời điểm hắn nhìn về phía Vân Trung Ly lần nữa, ánh mắt già nua của Vân Trung Ly trực tiếp dời đi, nhìn Thánh Hỏa đang đăm chiêu.

- Oa, cái Thánh Sơn này có chút không biết xấu hổ đi! Cho dù không nằm trong trận đấu, chủ động đả thương người cũng không sánh bằng cầu người tới an ủi!

- Trường phong ba này ta sẽ đứng bên Tô Dật!

- Hừ, ta đứng về phía Thánh Sơn, đây chính là chuyện ngoài thi đấu, ngươi đây không phải là trực tiếp đoạn đường đi của Dạ Vũ Ngân sao!

- Đánh không lại thì tìm lý do, ta còn tưởng rằng thế lực đỉnh cấp mạnh mẽ như nào!

Tròng mắt người vây xem mở lớn, Thánh Sơn cao ngạo thanh tuyệt vậy mà lại làm ra chuyện tình không chịu được như thế, giống như một con chó nhà có tang, muốn tìm một cái chủ nhân an ủi.

Ánh mắt của mọi người có thở dài cũng có tiếc hận, có cười nhạt cũng có khinh thường, có thể nói lần này Thánh Hỏa đã đánh mất hết toàn bộ thể diện của Thánh Sơn!

- Ngươi đừng nói, Tô Dật thoạt nhìn vẫn rất là đẹp trai!

- Hình như hắn giấu giếm thực lực, có lẽ hắn đã vượt qua Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng, tuổi của hắn dường như cũng không lớn lắm!

- Ta nghe nói hắn tới từ Hỗn Loạn Vực! Có thể từ chỗ đó bộc lộ tài năng, quyết đấu cùng quần hùng, thật đúng là hắn đã dốc lòng!

Một chút phong ba đã lập tức bị Thánh Hỏa đảo ngược, rất nhiều vũ giả là nhìn Tô Dật đều mang theo vẻ sùng bái và tình ý, trong lòng Tô Dật chấn động ngạc nhiên đồng thời mang theo vài phần cười nhạt.

- Nếu như Thánh Đế sát phạt tuyệt lệ năm đó thấy con cháu như này, sợ rằng sẽ từ trong Địa ngục bò ra ngoài giết Thánh Hỏa ngươi đi!

Không hợp liền đánh, đánh không lại liền náo! Đây cũng là cách hành sự của Thánh Sơn, của Úy Trì Trường Phong!

- Thánh Hỏa, ngươi muốn ồn ào đến thế nào nữa!

Trên khuôn mặt thanh nhã của Thánh Tôn cũng hiện ra vài phần lửa giận, cánh tay thon dài mang theo vài phần lực đạo, đẩy ra.

Thời điểm ánh mắt Tô Dật nhìn về phía ba thế lực lớn, ánh mắt Bá Hải Tam Thông tỏ ra nghi hoặc, sắc mặt Úy Trì Trường Phong biến thành cực kỳ lúng túng và ngưng trọng, Thượng Quan Tuyệt Hổ thì đang cười lạnh, sát ý đối với Tô Dật tựa như huyết hải.

Vừa nhìn thấy Tô Dật, cả người Thượng Quan Thần Trác giống như bắt đầu nổ tung, tinh quang như hóa thành thực chất bắn ra ngoài!

Thánh Hỏa không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hiển nhiên hành động nghẹn họng nhìn trân trối không đả động được Thánh Hỏa.

Trong lòng Thánh Hỏa cũng biết rõ, chính mình vận dụng vũ lực không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, đã như vậy liền giao cho Thiên Phong Bài Vị Chiến.

- Ở thời điểm không phải là trận đấu, Tô Dật đả thương người, xin hỏi Long Thần nên xử trí như thế nào!

Tiếng gầm giống như sấm sét vang vọng không gian, dưới mái tóc hoa râm, là ánh mắt âm trầm đang nhìn chằm chằm vào thế ngoại cao nhân ở trước người.

Trong lòng các vũ giả đều hồ nghi, nghe Thánh Hỏa trưởng lão nổi giận đằng đằng sát khí, rõ ràng tất cả đều là nhân vật Nguyên Vực cảnh, làm sao không biết nổi giận như thế rất thất thố.

Nhất định là Tô Dật đã làm cái gì ở bên ngoài!

Chính trung tâm, một đạo ánh mắt bá đạo sắc bén lập tức trầm xuống, long uy vô thượng hóa thành sóng lớn cuồn cuộn trong thương khung, toàn trường nhất thời trang nghiêm an tĩnh lại.

Long Quảng chắp tay sau lưng rốt cục cũng đứng thẳng lên, trường bào thêu đồ án kim long sau lưng trông rất sống động không gió mà bay, khí khái chí tôn thiên hạ tràn ngập toàn trường.

Bên trong khí tức bá đạo, ẩn giấu một cỗ khí tức bén nhọn mà ai cũng có thể cảm giác được.

- Vẫn nhịn được sao, Long gia!

Khóe miệng Tô Dật cười một tiếng, Thánh Hỏa trưởng lão hoàn mỹ đi vào cái hố mà chính Tô Dật làm ra, để cho hắn thăm dò được quân cờ Long gia lần thứ hai.

Trong lòng đối với lão đầu quật cường này không khỏi lắc đầu, tự nhiên mà sinh ra một cỗ áy náy.

Không gian phía sau có một cỗ băng tuyết phong bạo phô thiên cái địa bắt đầu lan tràn ra, có một cái băng tinh nhanh chóng ngưng kết dưới lòng bàn chân, Tô Dật biết Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng đã bắt đầu hành động, dáng người tuyệt đẹp ở bên trong đoàn người, đủ làm cho mọi người kinh tâm động phách!

Tô Dật xung phong, Đoan Mộc ở phía sau, cùng nhau chọc thủng âm mưu của Long gia, tìm nơi hạ lạc của Đoan Mộc Kình Thiên là chuyện tình giữa hai người ngầm hiểu với nhau.

Cùng lúc này, Tô Dật còn có thể cảm giác được trong không khí lơ lửng một cỗ sát khí vô cùng bén nhọn, kiếm khí nghiêm nghị, cắt đứt gợn sóng không gian cuồn cuộn mà đến, súc thế đợi phát, một kích tất trúng.

- Tô trưởng lão... Sư phụ!

Tô Dật kém chút thốt ra, từ khi bắt đầu tiến vào giác đấu tràng, Tô Dật vẫn luôn biết rằng ánh mắt Tô Cuồng Ca chưa bao giờ rời khỏi hắn.

Hai người không nói câu nào nhưng Tô Dật biết, thân ảnh thấp bé như thầy như cha kia vẫn luôn thời thời khắc khắc quan tâm chính mình!...