← Quay lại trang sách

Chương 1866

Kim sắc long văn kèm theo long khí nhàn nhạt quét ngang toàn trường, khí tức mênh mông tràn ngập ra.

Toàn bộ không gian bắt đầu nổi gió mây vần, trong nháy mắt bầu trời sáng lên, nhưng thiên không phía xa xôi lại nhất thời tối đi.

Ở bên trong không gian u ám, có vô số đám mây đen bay nhanh tới.

Kim sắc long văn như ẩn như hiện, trong khoảnh khắc thiên địa tràn ngập tiếng sấm vang, điện quang lóe sáng!

Cuồng phong trên trời cao gào thét vù vù, một cái vòng xoáy kim quang vô cùng khủng bố ở phía sau bắn ra, long đồng to lớn kinh sợ thế gian.

( long đồng: mắt rồng)

- Là long thần! Ông trời của ta! Đó là long thần!

Thấy thiên địa dị tượng trên không, từng ánh mắt kinh hãi gần chết, thân thể run rẩy nhanh chóng nhìn theo phương hướng long đồng, ánh mắt hoảng sợ.

- Đây là thiên địa dị tượng! Là long thần xuất thế!

Một màn bất ngờ như thế làm cho ánh mắt tất cả mọi người dao động, ngạc nhiên nhìn động tĩnh to lớn trên không trung!

Hai mắt Tô Dật hơi khép lại, khoanh tay đứng, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công nhanh chóng xoay chuyển quanh thân.

Đương nhiên Tô Dật biết kia là long thần, có thể dựa vào lực lượng tự thân làm đến nước này, trình độ huyết mạch hoàn mỹ cũng đủ để cho Long gia tự ngạo!

Kim sắc long ảnh bên trong não hải tùy ý bay lượn, long uy vô thượng nhanh chóng chảy xuôi trong máu, kim quang tràn ngập.

Tô Dật biến hóa thủ ấn, trong ánh mắt hiện lên một tia quang văn màu vàng, trấn áp long uy đang xao động bên trong Thiên Nguyên Yêu Hồn xuống.

Ánh mắt lập tức lóe lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía chân trời, cũng trong lúc đó, vô số cường giả Nguyên Hoàng kỳ và Nguyên Tông cảnh nghẹn họng nhìn trân trối.

Mắt nhìn Long Quảng thuận tay tạo ra thiên địa dị tượng, không một ai không chấn động cùng kính sợ.

Từng ánh mắt khó có thể tin bắt đầu kích động nhảy lên giống như hỏa diễm, thậm chí một ít vũ giả tu vi thấp lại có ý niệm phủ phục quỳ lạy trong đầu.

- Quá kinh khủng, vậy mà long thần thực sự ở tại thế!

Thiên địa dị tượng cùng với uy áp vô thượng dường như khiến thiên địa sụp đổ, đè ép ở bên trong tâm linh mỗi người.

Bên trong thiên địa có một dấu tay huyền ảo trong nháy mắt đem động tĩnh kinh người trên khoảng không tiêu thất.

Hành động này càng khiến mọi người chấn động kinh ngạc hơn, chúng cường giả bắt đầu cảm thán, ở trước mặt thần uy một chút tu vi của chính mình, căn bản không đáng nhắc tới!

Nhưng Tô Dật ở sau lưng lại đứng rất thẳng, cả người giống như một chuôi kiếm sắc bén không thể đỡ, cắm thẳng vào lòng đất.

Bỗng dưng Tô Dật giẫm một cước lên mặt đất, trường bào dao động, một vòng ánh sáng màu vàng bao phủ toàn thân, thần quang phụ thể, giống như thiếu niên thần duệ, xua tan long uy vừa mời tràn ngập trong lòng không còn một mảnh.

Ánh mắt sáng quắc, sâu thẳm bên trong lộ ra vẻ bình tĩnh không hề bận tâm, mắt nhìn vẻ mặt cao ngạo của Long Quảng và Long Thương ở trên đài.

Long Quảng nhìn chằm chằm vào Tô Dật thật lâu, trong ánh mắt thâm thúy tràn đầy ý tứ không thể nói, bước chân hơi có một chút di động.

- Thánh Hỏa, trước tiên lui xuống đi!

Long Quảng chậm rãi mở miệng.

Khuôn mặt già nua của Thánh Hỏa lập tức co lại, trong lòng tuyệt đối không nghĩ đến ngay cả Long gia cũng nói như vậy!

- Ngươi xem, ngay cả Long gia cũng đứng về phía Tô Dật!

- Xem ra lần này Thánh Sơn lại là người thua thua trận rồi!

- Tô Dật...

Liễu Nhược Hi cắn chặt hàm răng, ánh mắt ngưng đọng giống như xuân thủy nhộn nhạo, nhìn thân ảnh bất khuất trước người!

Lập tức, giọng nói trầm muộn tựa như long ngâm của Long Quảng vang vọng ở trên không, trong nháy mắt một cỗ uy áp linh hồn bàng bạc xung kích ra, làm cho linh hồn tất cả mọi người đều có cảm giác thần phục.

- Tô Dật ở thời điểm không phải trận đấu đả thương thánh tử Thánh Sơn là sự thật, vòng đấu bốn trăm chọn hai trăm kế tiếp, Tô Dật ngoại trừ phải tiếp nhận khiêu chiến chính quy, còn phải tiếp thu khiêu chiến của ba người bất kỳ, khiêu chiến thành công, có thể trực tiếp trở thành Thiên Phong Ngũ Nhân, ngươi có bằng lòng hay không?

Âm thanh chấn động cắt phá trời cao, sóng âm một lần lại một lần truyền vào trong màng tai mỗi người, vẻ kinh hãi cùng hoảng sợ thoảng qua khóe mắt.

Vô số ánh mắt nóng bỏng bắn lên người Tô Dật, thầm nghĩ lần này có thể nhìn Tô Dật diễn trò.

- Nếu như ngươi không dám đáp ứng chuyện này thì đừng khiêu chiến quy tắc Thiên Phong Bài Vị Chiến!

Trong mắt Long Quảng tràn đầy vẻ khinh thường, khí thế uy lăng tràn ngập khoảng không, quanh thân đầy tia sáng chói mắt, tựa như thượng cổ long thần, trấn áp thế gian, chân thật đáng tin.

- Đáp ứng hắn! Tô Dật, không phải ngươi rất lợi hại sao!

- Hắc hắc, ta xem Tô Dật ngươi giải quyết như thế nào, dám khiêu chiến Thiên Phong, ở dưới mắt long thần gây chuyện thị phi!

Bá Hải Tam Thông và Úy Trì Trường Phong đồng thời ngẩng cao đầu, hàn ý nồng đậm lan tràn trong hư không.

Đôi mắt Thượng Quan Thần Trác ở một bên cũng trở nên nóng cháy, cả người nồng nặc chiến ý, khóe miệng hiện ra một nụ cười âm lãnh, khí tức cả người tựa như nham tương làm cho người ta chỉ muốn nhượng bộ lui binh.

Ai cũng biết chuyện giữa Thượng Quan Thần Trác và Tô Dật, Thượng Quan Thần Trác bị Tô Dật đánh trọng thương một cách kỳ lạ, lại thần kỳ khôi phục lại, giống như trời giúp vậy.

- Nếu như ngươi không đáp ứng, ta sẽ giúp ngươi!

Đôi môi căng mọng của Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ hé mở, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt như có một tầng hơi nước nhàn nhạt, khuôn mặt băng hàn nhìn long thần cao cao tại thượng.

Tô Dật nhếch miệng lên cười nhạt một cái, chính mình muốn thăm dò Long gia, cuối cùng Long gia lại tới thăm dò chính mình.

Muốn dùng ba người đến thăm dò xem đến cùng thì ta tới trình độ nào thật sao?

- Được! Ta đồng ý!

Tô Dật dùng nguyên khí truyền âm cho Đoan Mộc Tiểu Mạn ở sau lưng, nhẹ giọng nói ra:

- Nếu như chuyện này ta cũng không dám đáp ứng, thì sau này cũng khó trở thành nam nhân của ngươi! Long gia không đủ làm ta sợ!

Thân thể mềm mại của Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng run lên, tự nhiên trong lòng nàng biết sau khi Tô Dật xuất hiện, phần lớn nguyên nhân tranh phong đối lập đối với Long gia, là bởi vì Đoan Mộc Kình Thiên.

Lãnh ý nhàn nhạt trong mắt không thể che giấu được sự cảm thán trong lòng, trường bào màu xanh của Đoan Mộc Tiểu Mạn tựa như quang vụ, rốt cục vào thời khắc này cánh cửa tâm hồn nàng mở ra với Tô Dật.

Bên trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, trong ánh mắt cao ngạo của Long Quảng không thấy người thiếu niên trước mắt này có một chút gì sợ hãi đối với mình.

Người thiếu niên này tựa như một tòa núi trầm tĩnh vạn năm ở đó, giấu tài, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Uy áp linh hồn cuồn cuộn cách không hướng về phía Long Quảng, khóe mắt Long Thương ở phía sau co giật, nhất thời muốn đi lên trước một bước.

Chỉ nghe thanh âm hùng hồn của Long Quảng truyền tới mỗi một người trên quảng trường lần thứ hai, hắn cao giọng nói:

- Vòng thứ nhất kết thúc, đợt thứ hai sẽ nhanh chóng bắt đầu! Thời gian không nhiều lắm!

Xích Mặc Phong nặng nề gật đầu, hoạt động thân thể già nua một cái, nỗ lực mở to đôi mắt như hoàng hôn, đồng thời cũng hướng Tô Dật thăm hỏi.

Hàn mang bên trong ánh mắt bắn ra, bàn tay gầy guộc của Xích Mặc Phong vươn qua đỉnh đầu, trong miệng hét lớn một tiếng, bốn trăm cái tiểu chiến đài bắt đầu di động ở trong không gian.

- Ầm ầm!

Đài chiến đấu hiện lên phù văn thần bí, khí tức mênh mông lan tràn ra, như bốn trăm con yêu thú hung mãnh rít gào, cát đá cuồn cuộn, tro bụi đầy trời.

Thời điểm tất cả sắp xếp gần xong, một tiếng quát lớn vang lên, bốn trăm cái đài chiến đấu cứ hai cái kết hợp lại một, tự do ghép thành đôi.

- Cọt kẹt!

Trong khoảnh khắc, nguyên khí tràn ngập khắp mọi nơi, chân mày Tô Dật nhíu một cái, ánh mắt nhìn chăm chú vào vách ngăn nguyên khí phía đối diện.

Tất cả thân ảnh bên ngoài vách trở nên mơ hồ, nguyên nhân do đài chiến đấu di động mang tới năng lượng mạnh mẽ mà sinh ra cảm giác áp bách, làm cho vô số cường giả dưới đài chiến đấu cũng theo đó sợ hãi.

Một lát sau tất cả bụi bậm đều lắng xuống, màn sáng tựa như tàn tro tàn từ từ hạ xuống, không ngừng thu nhỏ lại, hình ảnh người đối diện cũng dần dần hiện lên...