Chương 1867
Cộc cộc cộc!
Một thân ảnh nhỏ bé chậm rãi đi vào trong tầm mắt Tô Dật, lúc đi trên hắc ngọc thạch vừa dầy vừa nặng phát sinh ra tiếng động thanh thúy.
Nhân kiếm hợp nhất phá vỡ tro bụi, trong nháy mắt màn sáng hóa thành quang vũ tiêu tán đầy trời.
- Là người nào?
Rất nhiều vũ giả vây xem đều giống như Tô Dật, hết sức quan tâm đối thủ lúc này.
Sau khi Long Quảng yêu cầu xuống, Tô Dật không chỉ phải đánh bại đối thủ vòng thứ hai, mà còn phải tiếp thu khiêu chiến của ba gã tuyển thủ khác.
Vòng thứ hai này chính là đá thử vàng tốt nhất đối với Tô Dật.
Sân rộng mở ra, trong nháy mắt bốn trăm cái đài chiến đấu biến thành hai trăm cái, cũng trong lúc đó động tĩnh bên ngoài yên lặng xuống, khí tức đáng sợ tiêu tán trong nháy mắt.
Ánh mắt Tô Dật khẽ nhúc nhích, lần này hắn cũng rất muốn biết đối thủ của chính mình là người nào, người đi ra nhìn thấy Tô Dật, thân hình khẽ run lên, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ đến thế mà lại đụng trúng Tô Dật.
- Hóa ra là ngươi!
Khóe miệng Tô Dật hiện lên một tia lãnh ý, hóa ra đối thủ thứ nhất vòng thứ hai không phải là người nào khác, mà chính là Âm Kiếm Thanh đã gặp qua trong Đại Yêu Sơn Mạch!
Đúng là oan gia ngõ hẹp, sau khi Âm Kiếm Thanh bị Tô Dật giết chết trong trận đầu, cũng miễn cưỡng tiến nhập đội hình tám trăm người mạnh nhất Thiên Phong.
Trận thứ hai bắt đầu, hắn đụng phải một đối thủ cũng không kém, nhưng cuối cùng vẫn tiến vào tốp bốn trăm người mạnh nhất.
Không ngờ hiện tại vẫn gặp phải Tô Dật.
Khóe mắt hắn giật một cái, mỗi người đang ngồi đây đều không hiểu Tô Dật đáng sợ như nào hơn chính hắn, nghĩ đến dáng vẻ chính mình ở trong Đại Yêu Sơn Mạch bị Tô Dật hành hạ, ánh mắt hắn không khỏi căng thẳng, mồ hôi lạnh cứ một giọt lại tiếp một giọt mà chảy xuống.
- Tô Dật, ngươi thả cho ta qua có được hay không?
Âm Kiếm Thanh cố nén tức giận trong lòng, trên mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, giống như đang đối thoại cùng ma quỷ.
- Ta bỏ qua? không phải chúng ta phải đàng hoàng đánh nhau sao!
Lời nói của Âm Kiếm Thanh làm cho Tô Dật có chút khó hiểu, hắn cũng không muốn uy thế vừa mới tạo ra bị Âm Kiếm Thanh hủy đi như vậy!
- Ô ô!
Tiếng kèn yêu thú trầm muộn tựa như nối liền trời đất, vừa nghe liền cảm nhận được một loại âm thanh thê lương vang vọng, nếu nghe nhiều linh hồn sẽ bắt đầu rung động, trong mơ hồ còn có cảm giác sợ hết hồn hết vía.
- Không, không, không được! Ta không muốn đánh!
Đầu Âm Kiếm Thanh lắc lia lịa giống như đánh trống, ánh mắt nghi hoặc của vô số cường giả dưới đài như đâm vào lưng hắn.
Chết trong Đại Yêu Sơn Mạch vẫn có thể sống lại, chữa lành nhiều vết thương xong, vẫn bị Tô Dật đánh thành đống cặn bã như cũ.
Âm Kiếm Thanh dùng linh hồn dò xét tu vi Tô Dật, lập tức cảm giác mình giống như phù du tiến nhập đại dương mênh mông, trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô tích.
Khí tức mênh mông bao vây chính mình, ngay cả linh hồn cũng không khỏi phát run, một giây kế tiếp thì có cảm giác chân run muốn quỳ xuống.
Âm Kiếm Thanh chậm rãi lau đi mồ hôi hột trên trán, cổ họng bắt đầu nuốt nước bọt, bên tai vang vọng tiếng hô bắt đầu tựa như cuồng sư của Xích Mặc Phong.
Cả người càng giật mình một cái, nhìn lại sự kỳ vọng tha thiết của cường giả tông môn đối với mình, Âm Kiếm Thanh đành dựa vào trường kiếm trong tay chống đỡ chính thân thể sắp xụi lơ của mình.
Hiện tại, chỉ cần uy áp linh hồn của Tô Dật đặt ở trên người hắn, đã đủ để đè bẹp một điểm tâm niệm cuối cùng trong lòng hắn, càng không nói đến chuyện vận chuyển nguyên khí cùng công kích.
Ánh mắt Âm Kiếm Thanh rơi trên người Tô Dật, sau đó chậm rãi nhấc tay phải lên, run rẩy nói:
- Ta bỏ quyền!
- Xoạt!
Hai trăm cái đài chiến đấu đều yên tĩnh lại, chỉ còn lại âm thanh nguyên khí ầm ầm bạo liệt của một số vũ giả chuyên trách.
Vô số ánh mắt kinh ngạc bị đài chiến đấu của Tô Dật hấp dẫn qua, người duy nhất không cảm thấy bất ngờ chính là Hốt Nạp của Song Tử giáo, hắn đứng ở bên trong đoàn người, vẻ mặt tiều tụy do thương thế chưa lành, lại hoàn toàn tán thành đối với quyết định của Âm Kiếm Thanh.
- Ngươi làm cái gì vậy Kiếm Thanh!
Cường giả Tiên Kiếm Tông gào khàn cả giọng, tròng mắt gần hư muốn rớt trên đất.
Tuy trận đầu hắn bị giết nhưng cuối cùng vẫn có thể miễn cưỡng đi vào, tất cả hy vọng của Tiên Kiếm Tông đều đặt ở trên người Âm Kiếm Thanh, không ngờ rằng cuối cùng lại đổi thành kết quả như vậy!
- Không phải thời điểm xếp hàng hắn cùng với Hốt Nạp chê cười Tô Dật sao!
- Vậy mà lại chịu thua! chịu thua ở Thiên Phong Bài Vị Chiến, thực sự là mất hết thể diện tông môn!
- Cũng không biết đến cùng Tô Dật xảy ra chuyện gì, vận khí tốt như vậy! Tìm được một cái tuyển thủ thế lực đỉnh cấp, còn trực tiếp bỏ quyền thi đấu!
Phía dưới vang lên một mảnh âm thanh chửi bậy cùng nghi vấn, khuôn mặt Âm Kiếm Thanh nóng hừng hực, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tô Dật miểu sát ba người, trực tiếp ép hỏng Dạ Vũ Ngân.
Chính diện kết thù cùng thế gia, không có một điểm e ngại đối với Long gia, thiếu niên như vậy là có thực lực thật, tuyệt không phải hạng người tầm thường!
- Ngươi xác định sao?
Trong mắt Xích Mặc Phong hiện lên vẻ nghi hoặc, tinh quang lướt đi, lớn tiếng hỏi.
- Đối mặt ta, ngay cả dũng khí qua hai chiêu cũng không có sao?
Trong mắt Tô Dật tràn ngập lãnh ý, tựa như băng sương cự nhận trong đêm khuya, không ngừng qua lại ở trên thân thể Âm Kiếm Thanh!
Trong bất tri bất giác khí tức quanh người Âm Kiếm Thanh đã trở nên tán loạn, khóe mắt co rúm lại, thanh âm khô khốc vang vọng toàn trường, hàm răng cắn chặt.
- Không sai, ta Âm Kiếm Thanh Tiên Kiếm Tông bỏ quyền thi đấu!
Một mảnh âm thanh ai thán vang lên, trùng kích quanh đài chiến đấu của Tô Dật giống như sóng triều.
Âm Kiếm Thanh sa sút tinh thần cúi đầu, ánh mắt xẹt qua trên người Tô Dật, cái gì cũng không nói, chỉ cười thê thảm một tiếng rồi bay khỏi đài chiến đấu.
Hốt Nạp đã sớm chờ ở bên cạnh đài chiến đấu, nặng nề vỗ bả vai Âm Kiếm Thanh, tỏ ra đã hiểu.
Chỗ xa, Âm Kiếm Thanh căn bản không dám đối diện cùng cường giả tông môn, tiếng cảm thán tràn đầy màng tai Âm Kiếm Thanh.
Âm Kiếm Thanh đẩy mọi người ra, nguyên khí dưới chân chợt dâng lên, hóa thành một đoàn kiếm khí màu bạc bay về viễn phương!
- Kiếm Thanh!
Hốt Nạp cùng cường giả Tiên Kiếm Tông đồng thời kinh hô.
Đối với vũ giả mà nói, cơ duyên lớn như vậy, lại phải từ bỏ quyền thi đấu mà kết thúc, quả thực là một loại vũ nhục.
Một loại vũ nhục đến chết vẫn còn khắc ghi!
- Rầm rầm rầm!
Lại là mấy đạo thân ảnh phá không bay đi, cường giả vây xem thu hồi ánh mắt, lần nữa rơi vào trên người Tô Dật.
Ánh mắt mỗi người đều trở nên có chút kỳ quái, đến cùng thì thực lực Tô Dật đã đến trình độ nào, tại sao lại làm cho Âm Kiếm Thanh đường đường đệ nhất nhân Tiên Kiếm Tông bỏ quyền thi đấu chịu thua!
Sợ rằng chỉ có Hốt Nạp và Âm Kiếm Thanh mới có thể hiểu được, đắc tội ai cũng không nên đắc tội Tô Dật.
- Không phải ta không muốn đánh mà là không có cơ hội!
Tô Dật lắc đầu, ngồi bệt trên đài chiến đấu, quanh người tràn ngập khí tức mênh mông, sóng tinh thần bàng bạc, thần mang màu trắng nhanh chóng vận chuyển.
Tay bấm ấn quyết, Tô Dật đường hoàng ngồi ở trên đài chiến đấu bắt đầu hít thở điều tức, căn bản không có đặt bất luận kẻ nào vào mắt!
- Ghê tởm, thật quá kiêu ngạo mà! Vậy mà còn nói không được đánh!
- Có người nào giáo huấn hắn hay không, ta thực sự nhìn không được!
- Đến cùng thì thực lực Tô Dật ở trình độ nào, vì sao ta nhìn không thấu hắn vậy?
Ánh mắt một gã cường giả Nguyên Tông cảnh liên tục ba động.
Hai trăm cái đài chiến đấu đều rung động, từng đợt dao động không gian phá tan chân trời, hóa thành vô số đạo nguyên khí sặc sỡ tràn ngập thiên khung!
Trên một đài chiến đấu trong đó có một gã thiếu niên lẳng lặng tu luyện, dần dần tiến vào cảnh giới ngưng thần...