← Quay lại trang sách

Chương 1868

Môn chủ, chuyệ này xử lý như thế nào?

Xích Mặc Phong đứng ở bên cạnh Xích Tinh Báo, ánh mắt phiêu hốt, cố ý lướt qua Tô Dật, hướng về phía Long gia tựa như vương giả.

Xích Mặc Phong nhanh chóng hướng ánh mắt xuống dưới, linh hồn uy áp bàng bạc làm cho chính hắn là thái thượng trưởng lão cũng phải tự ti mặc cảm!

Hôm nay Long gia đã khủng bố đến trình độ như vậy.

Lúc này Tô Dật tùy ý hành động vậy mà Long Quảng vẫn mặc kệ, Xích Mặc Phong suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.

Chớ đừng nói chi là Tô Dật đã là tân tông chủ Phục Yêu Tông.

Những lời này Xích Tinh Báo không kịp nói cho thái thượng trưởng lão biết, chỉ nghe Xích Đông Tuyệt ở bên cạnh trầm giọng nói.

- Cứ để cho hắn đi đi! Hắn so với ngươi tưởng tượng mạnh hơn nhiều lắm!

Thực lực Xích Đông Tuyệt ở trong Phục Yêu Môn ít nhất cũng là tồn tại trước ba, ngoại trừ háo sắc ra, thì ở trên phương diện võ học vẫn không thua bất luận kẻ nào.

Bây giờ Xích Đông Tuyệt lại có đánh giá cao như thế đối với Tô Dật, không khỏi làm Xích Mặc Phong tăng thêm vài phần mới mẻ đối với thiếu niên ở trước mắt.

Trên đài, bên trong đôi mắt Long Thương tản ra kim văn nhàn nhạt, tựa như mắt thần, chăm chú nhìn Tô Dật đã tiến sâu vào trong tu luyện.

- Phụ thân, tiếp theo để con xuất chiến đi! Tiểu tử này quá mức ương ngạnh, không diệt hắn Long gia ta sẽ không trấn áp được Thiên Phong!

Lời này lộ ra mấy phần hàn ý, lúc Tô Dật xuất hiện, hai người đã có thời gian giằng co ngắn ngủi, hình tượng Tô Dật liền khắc sâu ở trong lòng Long Thương.

Cái bộ dạng tuấn tú, lông mày chứa vài phần tà khí, làm cho Long Thương luôn luôn mắt cao hơn đầu bị một cảm giác vô hình đè nặng.

Long Thương rất muốn phát tiết nó ra ngoài, mang Tô Dật giẫm ở dưới lòng bàn chân, hung hăng nói cho mọi người biết, hắn mới là chủ tể mảnh đại lục này, hắn mới là thiếu niên chí tôn!

Long Quảng hơi híp mắt lại, trận chiến lựa chọn hai trăm người đứng đầu ở trong mắt hắn tựa như một trò trơi của trẻ con.

- Đến bây giờ Tô Dật vẫn không bại lộ cái gì, có đối thủ như vậy, ngươi lại thiếu kiên nhẫn sao?

Thân thể Long Thương khẽ động, mày kiếm như sơn, chân mày nhíu chặt cất giấu vô số ý niệm trong đầu, hắn bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.

Cảnh giới của Tô Dật tuyệt đối không chỉ là Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng, nhưng coi như là Nguyên Tông kỳ, Long Thương cũng có thể liếc mắt nhìn ra.

Hết lần này tới lần khác trên người thiếu niên kia tràn ngập sắc thái thần bí, để cho hắn rối tung lên, cảm giác hoảng loạn trong lòng dần dần trầm tĩnh lại, uy áp linh hồn của Long Thương dần dần phô triển ra, cảm thụ được quanh thân Tô Dật tràn ngập đại khí vận, tựa như thiên thượng thần linh, xuyên qua vạn cổ trường hà.

(thiên thượng thần linh: thần linh trên trời ; vạn cổ trường hà: tựa như dòng sông thời gian)

Khí vận trên người Tô Dật trải dài, năng lượng thiên địa hóa thành tia sáng nhỏ mà mắt thường khó có thể thấy rót vào trong cơ thể hắn.

Uy áp linh hồn giống như một cánh tay có khí lực duỗi ra, hung hăng đẩy ngoại giới ra ngoài.

- Ầm!

Thời điểm đụng chạm uy áp kim long, kim long tinh huyết trong cơ thể Tô Dật tựa như nham tương sôi trào, ở dưới sự che giấu của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, trong nháy mắt từng luồng ánh sáng màu vàng kéo dài ra.

- Ong ong!

Từ xa nhìn lại, ngón tay Long Quảng hơi cong, nhẹ nhàng điểm một cái hóa thành một con kim long, gào thét mà ra, chặt đứt sự liên hệ nguyên khí giữa Tô Dật và Long Thương.

Cùng lúc đó, khuôn mặt Long Thương kinh biến, năng lượng dị thường đáng sợ sôi trào mãnh liệt làm cho hô hấp của Long Thương dần dần trở nên gấp gáp.

- Bí mật trên người hắn lớn hơn tưởng tượng của ngươi rất nhiều!

Long Quảng trầm giọng nói.

Những lời này, đồng thời làm Độc Cô Thành, Viêm Diệt Thiên, Dạ Ức cùng với Vân Trung Ly ở bên người kinh ngạc.

Ánh mắt năm vị Nhân Hoàng hơi khép lại, đồng thời hướng về phía Tô Dật, tất cả đều muốn ở trên người Tô Dật móc ra thứ g đó.

- Thiên Quân!

Lam Xúc Liên bước lên trước, cánh tay hơi buông xuống.

Tự nhiên Dạ Ức biết Lam Xúc Liên muốn nói cái gì, Tô Dật kết minh cùng Thiên Lan Hải Thành, bây giờ Long gia cũng đã nhìn chòng chọc vào Tô Dật.

Long gia nhìn chòng chọc, Độc Cô gia và Viêm Diệt Thiên của Vân gia đều sẽ có hành động.

Thiên Quân hơi hơi lắc đầu, đi ra phía trước, trước người tựa như có sóng lớn sôi trào mãnh liệt, nhằm phía Tô Dật.

- Ầm!

Một cỗ lực đạo tuyệt cường bắn ngược trở về, lông mi Dạ Ức bỗng nhiên khẽ động, trong con ngươi hiện lên một tia quang mang đặc sắc.

- Tiểu tử này, có chút ý tứ!

Một bên khác, bốn người Thánh Tôn, Đoan Mộc Tiểu Mạn, Bá Hải Trường Ưng, Thượng Quan Tuyệt Hổ ngoại trừ quan tâm tình huống đệ tử tông môn của mình ra.

Cũng đồng thời hướng ánh mắt về phía Tô Dật đang tu luyện, ngay cả ngũ đại thế gia đều để mắt tới một người, người đó sẽ là một tên tiểu bạch kiểm chỉ dựa vào vận khí đi vào hay sao?

- Tuyệt đối không thể!

Bá Hải Trường Ưng hít sâu một hơi, thấp giọng với người bên cạnh:

- Nói với Tam Thông chỉ cần làm hết sức, tuyệt đối không thể tranh giành danh tiếng!

Tự nhiên tông chủ thế lực đỉnh cấp biết phẩm hạnh nhi tử của mình như thế nào, từng người đều cao ngạo vô biên, phóng đãng bất cần, cho tới bây giờ không để người bình thường ở trong mắt.

Phía dưới có một người so với bọn hắn còn cuồng hơn, cần phải so một lần mới biết được.

- Ầm!

Một ít vũ giả đã kết thúc tỷ thí, vui vẻ không thôi nhảy xuống chiến đài, nhìn Tô Dật trên đài đang không hoang mang vận công tu luyện, thì càng giận không chỗ phát tiết.

- Uy, tiểu tử kia, cút xuống cho ta!

- Có còn vương pháp hay không! Ngươi cho rằng Âm Kiếm Thanh chịu thua, ngươi thật sự lợi hại sao?

- Phục yêu trưởng lão, lúc nào có thể khiêu chiến tiểu tử cuồng vọng này!

Một ít nam tử có huyết khí liên tục rống giận, bọn họ vừa mới trải qua một phen khổ chiến, thành công tiến nhập hai trăm người mạnh nhất, nên chiến ý trong lòng khuếch trương vô cùng lớn, kéo dài ra xung quanh, càn quét thương khung.

( càn quét: bao phủ hoặc quét ngang – ý nói tràn ngạp khắp mọi nơi)

Lúc này Tô Dật đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh khiêu khích ở bên ngoài.

Thần thức đã hoàn toàn tiến vào tình trạng sâu thẳm, năng lượng ẩn chứa bên trong cơ thể nhanh chóng áp súc, khí tức mạnh mẽ điên cuồng rót vào bên trong Thái Hư Thần Hải.

Tô Dật đang toàn lực mượn lần này rót đầy Thái Hư Thần Hải, điên cuồng thôi động cái huyền quan thứ tư này, cả người đang được linh khí gột rửa sáng bóng.

Quang văn thần diệu tuyệt luân hiện lên, khiến hắn trông như một khối bạch ngọc, hết sức huyễn lệ.

- Hô!

- Không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến, cái huyền quan thứ tư này cũng không có dễ dàng vượt qua được như vậy!

Toàn bộ tu vi của Tô Dật đều dựa vào yêu đan và linh dịch mà có được, vừa muốn đả thông trụ cột, trùng kích huyền quan thứ tư tự nhiên càng khó!

- Phù phù!

Hô hấp càng ngày càng nặng nề, mồ hôi hột từ trên người Tô Dật chảy xuống.

- Trước tiên cứ như vậy đi! Tìm một cơ hội lại trùng kích tiếp!

Tô Dật chậm rãi mở hai tròng mắt, một luồng tinh quang bắn ra, tiếng nổ trầm thấp vang lên, không gian trước người bị phá toái, lan tràn ra ngoài giống như gợn sóng.

- Ầm ầm!

Tô Dật đứng dậy, nhẹ nhàng hoạt động thân thể, hai chân đạp ầm ầm trên mặt đất, lập tức vẽ ra một cái rãnh to lớn.

Giống như cự trảo của man yêu thú, nhìn thấy mà giật mình, Tô Dật hoạt động cái cổ một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngoan lệ.

- Thế nào, đánh xong chưa? Mấy người nhanh lại đây khiêu chiến đi!

- Ầm!

Lại là vô số tiếng chửi rủa vang lên, vòng chiến đấu thứ nhất vừa mới kết thúc, nguyên khí mọi người đều cực kỳ hỗn loạn, nghe những lời này, nhất thời bị tên thiếu niên cuồng vọng kia làm cho thổ một ngụm máu.

- Thằng nhãi ranh cuồng vọng! Vậy mà vô lễ như vậy!

Một gã cường giả tông môn nhất lưu tràn ngập lửa giận, tùy tiện chỉ vào Tô Dật, lớn tiếng rít gào....