← Quay lại trang sách

Chương 1869

Ngươi tu luyện tới hiện tại, đệ tử của chúng ta vẫn còn ở nơi đó chém giết! Ngươi muốn kiếm đồ có sẵn sao!

Bước chân Tô Dật khẽ nhúc nhích, bên trong ánh mắt bắn ra vài phần sắc bén, tiếng gầm giống như sấm sét lan ra khoảng không xung quanh.

- Lão nhân này, là ta không đánh sao? Người khác chịu thua cũng tới trách ta?

Cường giả vừa mới ầm ĩ lập tức ngậm miệng, sự thực thì tình huống chính là như vậy, ai cũng không phải người mù.

Nhưng những đệ tử vừa mới tiến nhập hai trăm người mạnh nhất, ngay cả thế lực nhất lưu cũng không có ai có đủ sức mạnh trở lại khiêu chiến Tô Dật!

- Lẽ nào các ngươi còn muốn quần công? Cũng có thể đấy! Ta phụng bồi!

Tô Dật nhún vai một cái, ánh mặt trời chiếu lên người Tô Dật giống như khắc lên gò má hắn vài phần cương nghị, vài phần điên cuồng.

Đến lúc này, Tô Dật sẽ không cho bất luận kẻ nào cơ hội cười nhạo chính mình nữa, những thứ kia nói mình là tiểu bạch kiểm, dựa vào vận khí đều phải đứng sang một bên.

- Tất cả thế lực nhất lưu nghe đây, ta ở chỗ này chờ, muốn khiêu chiến ta, thì cứ việc đến!

Ánh mắt sắc bén, hàn ý lạnh lẽo lan tràn từng trong lòng từng vị cường giả và đệ tử.

Một luồng sát ý nồng nặc phô thiên cái địa trực tiếp đè ép trái tim của tất cả mọi người khiến chúng đập bịch bịch.

Thấy những người kia biết mình cuồng vọng nhưng không thể làm gì được, khiến Tô Dật rất hưởng thụ.

Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ cười, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy Tô Dật có phong thái như vậy.

Dường như thiếu niên từng cưỡi hạc truy phong lại trở về, bễ nghễ thiên hạ, thế nhân đều không lọt vào pháp nhãn của thiếu niên chí tôn trước mắt.

- Kình thiên!

Đôi môi đỏ mọng của Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ nhếch lên, nàng biết, Tô Dật cuồng như vậy một phần là muốn cho Long gia lộ ra chân tướng.

Nếu như Kình Thiên chết chính là do một tay Long gia tạo thành, thì nhất định Long gia sẽ có hành động.

- Cuồng vọng!

Long Thương nổi giận gầm lên một tiếng, nơi sâu trong cuống họng như có tiếng thiên lôi hùng hồn vang vọng, điên cuồng giống như dã thú sổng chuồng.

- Hắn giống một người!

Độc Cô Thành vuốt cằm, nghiêng đầu nhìn thiếu niên thần bí này, trong mắt hiện lên vô số hồi ức.

Trong nháy mắt thân hình Viêm Diệt Thiên tiêu thất, đi tới bên người Độc Cô Thành, thấp giọng nói:

- Ngươi cũng cảm thấy như vậy?

Bàn tay Viêm Diệt Thiên nặng nề đặt lên bả vai Độc Cô Thành, mắt hổ như toát ra một đám lửa, trầm giọng nói:

- Giống, giống y hệt, ngay cả cái dáng vẻ chán ghét cùng thiên phú ngạo nhân kia đều giống nhau!

- Được, đừng nói nữa, ngươi xem bên kia!

Thân hình Long Quảng bễ nghễ, nhãn quang bắn ra hàn tinh, hai hàng lông mày cong lên giống như lưỡi liềm. Bộ ngực rất rộng, trường bào màu vàng óng tựa như kim long hạ mây, cực kỳ uy vũ.

Chỉ có điều không nhìn ra trong đôi mắt thâm thúy kia có ý nghĩ gì đối với Tô Dật.

Ánh mắt Vân Trung Ly vẫn luôn lười nhác cũng ngưng kết lại, biểu tình thâm trầm, thấy Tô Uyển Nhi sau lưng có động tĩnh, Vân Trung Ly thong thả giơ tay lên.

Một tia năng lượng tựa như mây mù trực tiếp ngăn cản hành động của Tô Uyển Nhi lại, hạ giọng cả giận nói.

- Ngươi cử động một cái nữa, ta liền làm thịt tiểu tử này!

- Ngươi không được!

Tô Uyển Nhi nói chuyện với Vân Trung Ly giống như nói với người xa lạ, ánh mắt bàng hoàng không để ý, càng mang theo vài phần thương cảm.

Nguyên Hoàng kỳ ở trước mặt Vân Trung Ly, tựa như con gà con bị trói chặt cánh, lực lượng thực sự quá nhỏ bé.

- Ngươi còn muốn giẫm lên vết xe đổ của tỷ tỷ ngươi sao!

Đôi mắt Vân Trung Ly lóe lên một tia hàn quang.

Một giây tiếp theo, miệng Tô Uyển Nhi cũng bị quang ty trói buộc, chỉ có thể nghe thấy tiếng ô ô vang lên.

( quang ty: sợi dây ánh sáng)

Bên trên sân rộng tràn ngập thanh âm sát phạt, ánh mắt Tô Dật đảo qua các thế lực nhất lưu.

- Đúng, ta tới từ Bá Vương tông Hỗn Loạn Vực, nghe nói các ngươi rất coi thường Hỗn Loạn Vực.

Ánh mát tựa như thiểm điện, lập tức bắn trúng nội tâm vô số cường giả, lời nói thật làm cho mỗi một vị cường giả đều có chút mất mặt.

Ở trong mắt bọn họ, Hỗn Loạn Vực chính là địa phương tụ tập của một đám man nhân dã thú, hỗn loạn, không hề có quy củ.

Thậm chí có thể nói là địa phương không được khai hóa, tự nhiên tâm lý của bọn họ đối với cái địa phương này có thành kiến rất lớn.

Tô Dật cười lạnh một tiếng, càng làm cho tất cả vũ giả phía dưới hít vào một ngụm khí lạnh, nổi trận lôi đình.

- Chỉ có điều chuyện này cũng không sao, ngay cả Hỗn Loạn Vực ta cũng đánh không lại, đánh không lại thì có thể gia nhập vào chỗ chúng ta! Bá Vương tông luôn hoan nghênh các ngươi!

Tô Dật thong thả đi qua đi lại, giọng điệu phóng đãng như ở trước mặt đám người Bích Linh cùng Sư Tố Tố, bọn họ biết nhất định Tô Dật đã có chút kế hoạch.

Đối với người luôn luôn có thể sáng tạo kỳ tích như hắn mà nói, cho dù có cử động kinh người như thế nào, bọn họ cũng không quá ngạc nhiên.

Tô Dật làm ra một cái hành động khổ sở, thở dài một tiếng:

- Nhưng đệ tử chịu thua giống như người kia, Bá Vương tông ta không nhận, một điểm khí phách cũng không có!

Vừa dứt lời liền lắc đầu, sắc mặt tất cả thế lực nhất lưu đều biến thành màu gan heo, lửa giận trùng kích thiên địa, bộc phát khí tức.

Nếu như không phải tông chủ không thể tham chiến, những người này đã sớm ăn tươi nuốt sống Tô Dật!

- Càng tức giận, danh khí Bá Vương tông càng có thể càng nhanh truyền bá khắp thiên địa!

Tô Dật cười lạnh trong lòng một tiếng.

Đột nhiên trước mắt có một vệt kim quang tràn ngập, hiện lên trước khóe mắt tựa như một cái cầu vồng.

Một đôi ngọc thủ trắng bóc, hiện lên vòng ánh sáng bảo vệ màu đỏ thắm, giữa hai lông mày mang theo vài phần nóng bỏng quyến rũ.

Hai tròng mắt lóe lên như ngôi sao, phía dưới chiếc mũi xinh xắn, là đôi môi đỏ mọng như lửa, không cần trang điểm cũng rất đẹp, mọi người liếc mắt nhìn là có thể sinh ra tà hỏa vô danh, nước bọt nuốt xuống ừng ực.

Ngón tay thon dài rung động ở trước ngực, cố gắng để lộ ra một cỗ phong tình vạn chủng, một cái nhăn mày một tiếng cười đều lay động nhân tâm.

Người này mặc một chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, chân váy hơi cao, bên trên có hoa văn hình hoa sen, hiện ra vẻ sung mãn đẫy đà.

Hai lọn tóc bên má nhẹ nhàng phất động theo gió, làm tăng thêm vài phần mê hoặc, trong nháy mắt bên trong não hải Tô Dật hiện lên một cái tên.

- Thường Mộng Cách!

Lần này Thánh Sơn có sáu thánh nữ tới đây, ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đôi môi đỏ tươi hơi hơi nhếch lên.

So với Liễu Nhược Hi thanh lệ thuần khiết, Thường Mộng Cách lại nhiều hơn một tia thành thục quyến rũ, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Suy nghĩ của vô số vũ giả đều lưu luyến ở trên thân thể kia mà quên đường về, bọn họ hung hăng rong chơi trên hai tòa tuyết phong trước người nàng.

- Thế nào, ta không dễ nhìn ư?

Thường Mộng Cách kiều diễm như nước, lời nói nhỏ nhẹ hướng về phía Tô Dật hỏi.

Vừa nói, hai chân thon dài vừa hướng về phía Tô Dật đi đến, cái eo nhiều một phần thì mập, thiếu một phần thì gầy nhìn cực kỳ mê hoặc.

Trong lúc đi lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ xâm nhập vào trong tâm trí mọi người.

Vô số ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ chiếu lên người Tô Dật, coi như lần này thua nhưng có thể nói chuyện cùng mỹ nhân phong tình như vậy, tuyệt đối là không uổng công!

Nhưng hết lần này tới lần khác Thường Mộng Cách và Tô Dật là người của hai thế giới, chứ đừng nói đến tâm tình của hắn đã siêu việt thế nhân.

Nếu lấy phong tình vạn chủng mà nói, có ai so sánh được Cửu Linh Thiên Miêu Linh Diệu Âm, cỗ phong tình vượt qua vô số thời gian kia cũng bị hắn ngăn cản lại.

Nếu như nói đến lòng chinh phục, làm gì thứ có thể so được với cảm giác thành tựu khi nhào lên trên người Đoan Mộc Tiểu Mạn chứ?...