← Quay lại trang sách

Chương 1870

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Dật chẳng những không hề sóng lớn, mà càng cảm giác nữ tử này có chút không thú vị.

Nếu như mọi người biết trong lòng Tô Dật lại có ý nghĩ như vậy, chỉ sợ hận ý đối với Tô Dật sẽ trực tiếp tăng lên gấp bội.

- Thế nào, nhìn há hốc mồm rồi sao?

Thường Mộng Cách nghiêng đầu, dường như trong con ngươi ẩn chứa vài phần mông lung khiêu khích.

- Ngươi cảm thấy dung mạo ngươi rất đẹp mắt sao?

Tô Dật không hề lưu tình đáp lại.

Hiển nhiên Thường Mộng Cách không dự liệu được Tô Dật sẽ phản ứng như này, nàng ta tin tưởng tuyệt đối với vóc người cùng tướng mạo của mình, lui về sau hai bước, vóc người cực hạn xuất hiện trước người Tô Dật.

Một loại khí tức ôn nhu làm say lòng người lập tức làm cho vô số vũ giả dưới đài si mê, hô to.

- Ta cảm thấy ta so với Liễu Nhược Hi nhìn tốt hơn nhiều lắm! Ngươi cảm thấy thế nào?

Nói xong, Thường Mộng Cách liền hướng ánh mắt về phía Liễu Nhược Hi dưới đài, vẻ cười nhạo và cao ngạo trong ánh mắt dường như cũng đại biểu cho nàng Thánh Tôn tương lai ở Thánh Sơn.

Trong mắt người khác, cửu thánh nữ thanh cao giống như tuyết liên nhất định không đáng một đồng.

- Tô Dật...

Thân thể Liễu Nhược Hi đón gió, mang theo từng trận mùi thơm, hai tay hơi nắm chặt lại.

Nếu như quang minh chính đại đánh, Liễu Nhược Hi căn bản không sợ cái gì, thế nhưng cách tiến công này của Thường Mộng Cách, khiến trong đầu nàng nổi lên một cảm giác ghen tuông không hiểu.

Nàng nghiêng đầu, bên trong đôi mắt tinh diệu vô song là hình ảnh Đoan Mộc Tiểu Mạn khí chất ung dung, nhẹ nhàng như mây. Dường như Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng ở trên ngọn núi thật cao, ai cũng khó có thể đưa tay chạm đến.

Nhưng Liễu Nhược Hi biết, trong đôi mắt băng sương của nàng chỉ có Tô Dật, còn chính mình đối với Đoan Mộc Tiểu Mạn, lại không có một điểm cạnh tranh.

- Đoan Mộc cung chủ cũng yêu mến Tô Dật, nhưng vì sao ta lại không ghen tuông chứ?

Liễu Nhược Hi cười khổ một tiếng, rốt cuộc mình đang lo lắng cho người nào?

Thiên Phong vừa kết thúc, vận mạng của mình sẽ hoàn toàn được sắp đặt, cái gì mà nổi danh Thiên Phong, phải đảm đương sứ mệnh Thánh Sơn, tìm về Thiên Phong Thần Kiếm, kế thừa Thánh Sơn.

Mà mình cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý phụ tá tân Thánh Đế, nàng không tự chủ liếc nhìn Tuyết Hồng Lâu cùng với Úy Trì Trường Phong đã kết thúc trận đấu ở bên cạnh, trong lòng lập tức tràn ngập cô đơn cùng hoài cảm.

Bên trên đài chiến đấu, hai người thoạt nhìn có chút xứng đôi thu hút ánh mắt của mọi người, một người phong lưu khoáng đạt, một người quyến rũ đa tình.

Chỉ thấy Tô Dật lắc đầu, cao giọng nói rằng:

- Thứ nhất, luận tướng mạo, ngươi không sánh được bằng sư phụ ta, Ngự Thiên Thần Nữ, Đoan Mộc Tiểu Mạn!

Tô Dật ngẫu nhiên chép miệng một cái, ánh mắt hơi khép lại, nhìn Thường Mộng Cách từ trên xuống dưới, sau đó dùng tay nâng cằm lên, nghiêm túc nói.

- Luân khí chất, ngươi càng thua Liễu Nhược Hi của ta vạn dặm!

Câu nói đầu tiên đã khiến ánh mắt Thường Mộng Cách đột ngột biến đổi, câu thứ hai nói xong, bên trong con ngươi Thường Mộng Cách càng hiện lên đầy trời hoả khí, mặt cười phát lạnh!

Nữ nhân ghét nhất là bị người khác nói không bằng ai! Đặc biệt là người tự cho mình hơn rất nhiều phụ nữ khác!

Cô ta muốn làm cho hắn nhận thức rõ ràng hiện thực.

Tô Dật ngừng thân hình chuẩn bị tiến lên của Thường Mộng Cách lại, bàn tay hướng ra phía ngoài, lớn tiếng nói:

- Thứ ba, mới ở tuổi này đã có nếp nhăn, vậy thì càng kém hơn lão bà Liễu Nhược Hi của ta!

Ba câu nói, một câu so với một câu độc ác hơn, hậu quả chọc giận nữ nhân ai cũng biết.

Huống chi còn là thánh nữ Thánh Sơn, vô số người đang cảm thán cho dũng khí Tô Dật đồng thời cũng cáu giận với hắn.

Vậy mà độc miệng đối với nữ nhân xinh đẹp như vậy, ngôn ngữ quá mức đả kích rồi!

Lửa giận bên trong hai tròng mắt Thường Mộng Cách đã dâng lên đến mức độ không còn gì hơn, đốt ngón tay hiện ra màu tử sắc, tiếng đốt xương kêu rộp rộp làm mọi người hoảng sợ.

- Vốn còn muốn để cho ngươi gia nhập vào Thánh Sơn, hiện tại ta đã thay đổi chủ ý, ngươi đi chết đi! Đều đi chết đi!

Khóe miệng Tô Dật hiện lên một nụ cười gằn, hai tay nhanh chóng ngưng kết thủ ấn, sóng tinh thần cuồn cuộn tràn ra, một đoàn phong hỏa nóng bỏng nhanh chóng áp súc không gian trước người.

Tô Dật nhìn xuyên thấu qua không gian thấy Thường Mộng Cách hình như cũng có chút thay đổi, cuối cùng bổ sung thêm một câu.

- Còn có một câu nói tặng cho ngươi, đừng cho mình là một bảo vật, ngươi ở trong mắt ta! Chẳng qua cũng chỉ là thứ bỏ đi!

- Ta xxx con mẹ nó! Thực sự có can đảm nói mà!

- Đây chính là thánh nữ Thánh Sơn đấy, người ta cố lấy lòng với ngươi, vậy mà ngươi còn trực tiếp nhục mạ người ta sao?

- Thù hận giữa hắn cùng Thánh Sơn sâu đậm như vậy sao?

Câu nói sau cùng của Tô Dật làm mọi người kinh ngạc đến triệt để, bọn họ vừa ngơ ngác nhìn Tô Dật vừa chú ý biểu tình của Thánh Tôn.

Sắc mặt Thánh Tôn lãnh đạm, trong con ngươi dường như còn có mấy phần tâm tình bất đắc dĩ, nhưng Thánh Hỏa đã giận đến mức không thể kìm được, mái tóc bạc tung bay, may mà nhiều người ngăn lại mới không có xông lên sân khấu.

Tuy thái thượng trưởng lão như hắn đã sớm từ bỏ việc hồng trần để chuyện tâm tu luyện, nhưng đối với những thánh tử thánh nữ này vẫn dành ra không ít tình cảm.

Mắng tương lai Thánh Sơn, chính là đang mắng Thánh Sơn, đánh thánh tử đạp thánh nữ, chính là san bằng Thánh Sơn.

Tô Dật làm vậy không khác gì đạp đổ sơn môn người ta!

- Hắn và Thánh Sơn kết oán quá sâu!

Thánh Tôn lắc đầu, chỉ sợ ngoại trừ Liễu Nhược Hi ra sẽ không ai có thể giải quyết được cái thù oán này.

Bên trong đoàn người có một đạo thân ảnh thấp bé không ngừng gật đầu, người này chính là Tô Cuồng Ca mà Tô Dật kính ngưỡng trong lòng.

- Được, đây mới đúng là người Tô Cuồng Ca ta nhìn trúng!

Tư Đồ Lưu Vân lắc đầu, thấp giọng nói:

- Trong Thần Kiếm Môn, Tô Dật quá ngông cuồng, Mộ Dao quá ngạo, hết lần này tới lần khác thiên phú hai người này lại cao tuyệt!

Trước mắt, Thần Kiếm Môn đã sáng tạo ra chiến tích tốt nhất trăm ngàn năm qua, Lưu Vân Phong bại lui, Mộ Dao thành công tiến nhập hai trăm người mạnh nhất.

Lúc đầu chính mình không đồng ý Vân Lăng Phong cùng tiến nhập vào hai trăm người mạnh nhất, nhưng tâm Tư Đồ Lưu Vân làm sao cũng không vui.

Nhìn Tô Dật trên đài chiến đấu, tâm cao ý ngạo, phong thái tuyệt nhiên, trong lòng Tư Đồ Lưu Vân tràn ngập các loại tư vị.

Nếu như lúc trước tông môn không có vội vã tạo áp lực, chờ đợi Tô Dật trở về, chắc chắn Thần Kiếm Môn sẽ có cảnh tượng khác!

Ẩn ở sau lưng Tư Đồ Lưu Vân là một đôi mắt giống như âm hồn, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Dật.

- Tô Dật, ta muốn cho ngươi ở trước mặt mọi người, cầu xin ta thương xót!

Vân Lăng Phong âm hàn như đao, khí chất cả người trở nên mờ mịt, thập phần khủng bố, mặt sắc cũng từ hồng hào biến thành hắc ám.

- Ầm!

Trên đài, Thường Mộng Cách đã thổ ra máu, khí tức Thánh Vương quanh quẩn quanh thân, một thanh trường kiếm ngạo thị trên không, hư ảnh Thánh Vương ngưng kết sau lưng giống như trực tiếp bắn ra.

- Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng, ngươi thật sự cho rằng ta coi trọng ngươi sao! Đến bồi tội cho Vũ Ngân đi!

Thường Mộng Cách quát lên một tiếng.

Trong nháy mắt, Thánh Vương chi tượng làm không gian trước người xao động thành gợn sóng.

Chỉ một thoáng, năng lượng thiên địa liền hội tụ, phong vân xao động, ánh sáng màu vàng vạch phá không gian chợt lướt tới.

Trong nháy mắt, uy áp linh hồn giống như là thuỷ triều ở dưới Thánh Vương chi tượng áp đến, trong nháy mắt khe nứt không gian nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía!

- Đi tìm chết đi!

Kim quang bá đạo phô thiên cái địa, không gian xung quanh vỡ nát ra từng khúc, cánh tay to lớn của Thánh Vương hạ xuống!...