Chương 1872
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tô Dật, lỗ chân lông mở ra cực độ.
Tuy rất nhiều người tự nhận tu vi cao hơn một chút so với Tô Dật, thế nhưng Tô Dật trước mắt bá đạo nghiêm nghị, cả người nồng nặc lực lượng linh hồn cũng làm cho hắn ở bên trong vô hình lộ ra vẻ hàn lãnh và cô mạc.
- Tiểu tử này cũng quá mạnh!
Trong mắt vũ giả thế lực nhất lưu tràn ngập tinh quang, Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng Tô Dật tuyệt đối cho bọn họ uy hiếp lớn nhất!
Thường Mộng Cách phía sau đã rơi vào hôn mê, khí tức Thánh Vương hóa thành mưa ánh sáng rơi xuống xung quanh, sáng lạn như tinh thần.
Trong miệng máu me đầm đìa, từng ngụm lớn huyết vũ chảy ra đầy đất.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ, tất cả mọi người khó có thể diễn tả bằng lời, cái miệng há ra thật lâu không khép lại!
- Kế tiếp là ai! Lăn lên đi!
Đôi mắt Tô Dật lướt qua một tia hàn ý giống như thủy triều, ánh mắt đảo qua khuôn mặt mỗi người.
Mọi người biết đây mới thật sự là Tô Dật.
Sát phạt quyết đoán, hủy thiên diệt địa!
Vừa ra tay không chút lưu tình, từ lúc kiểm tra đo lường Tô Dật đã bắt đầu làm kinh động thế gian, thủ đoạn và thực lực dĩ nhiên khủng bố như vậy!
Vừa rồi hỏi, trong đám vũ giả thế lực nhất lưu không có một ai dám trả lời, hiện tại Tô Dật hỏi lại càng không có âm thanh nào vang lên.
Mọi người nhìn nhau, đối mặt với thanh âm vô cùng nhạt nhẽo của Tô Dật, lại giống như đối mặt với mãnh hổ, vũ giả thế lực nhất lưu đã kết thúc tỷ đấu nuốt một ngụm nước miếng, đồng tử bắt đầu hơi co lại.
- Ngay cả thánh nữ cũng bị đánh thành như vậy, chúng ta cũng không cần tham dự!
- Hóa ra hắn không phải là tiểu bạch kiểm, thiên phú của hắn có thể so với con cháu thế gia mới đúng!
- Ông trời của ta, trong số những người đang ngồi còn có mấy người có thể đánh thắng được Tô Dật?
Người Ngự Thiên Cung, Bá Vương tông cùng với Thần Kiếm Môn lộ ra tâm tình kích động, bọn họ đã sớm biết Tô Dật ở Trung Châu phi thường dũng mãnh.
Mà từ nay về sau, nhất định uy danh Tô Dật sẽ lan truyền toàn bộ Thiên Man đại lục.
Thiên kiêu chi vương, nhất định Tô Dật sẽ khắc xuống vết tích nặng nề ở trong lòng mỗi người!
Nhìn gò má góc cạnh rõ ràng của Tô Dật, bên trong đôi mắt thâm thúy liên tục ba động, thanh âm trầm thấp lại vang vọng một lần nữa.
- Không có ai sao? Sáu lục ba châu nhất hải mà không tìm ra được người đến đánh cùng ta sao?
Tô Dật cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt lạnh lùng xẹt qua trên người vũ giả cười nhạo mình lúc trước, từng cái thân thể lập tức giật mình, không dám hó hé, thân hình vặn vẹo, không ngừng lui về phía sau.
- Ghê tởm, tiểu tử này cũng quá càn rỡ!
Úy Trì Trường Phong thấp giọng chửi bậy, thế nhưng vừa nghĩ tới vòng đấu cuối cùng, từ hai trăm người lựa ra một trăm người còn chưa bắt đầu.
Nếu như lúc này so kè cùng Tô Dật, vậy chẳng phải là cái được không bù nổi cái mất sau, vì vậy hắn không nói thêm gì nữa, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.
Bá Hải Tam Thông cũng sớm vượt qua vòng hai trăm người mạnh nhất, trở lại bên trong trận doanh, hai tay khoanh lại, ánh mắt trầm thấp, trong lòng tràn đầy cảm xúc không cam lòng, nhưng cũng không hề có biện pháp.
- Tên Tô Dật này rốt cuộc là ai vậy? Hắn nói hắn tới từ hỗn loạn vực, tại sao lại có quan hệ cùng Thần Kiếm Môn?
- Có người nói hắn là đồ đệ Tô Cuồng Ca, ban đầu hy vọng của Thần Kiếm Môn đều đặt ở trên người Tô Dật, nhưng hình như trong lúc đó xảy ra cái biến cố gì, khiến Tô Dật rời khỏi Thần Kiếm Môn!
- Cái gì, hắn vậy mà là đồ đệ của tên kia? Ta xxx nó! Chẳng trách!
- Năm đó Kiếm Diêm La cũng không được! quả nhiên cuồng nhân dạy dỗ đồ đệ đủ cuồng!
- Không đúng, còn chưa có bái sư, ta cũng nghe nói, Tô Dật là do Tô Cuồng Ca nhặt về!
Mọi người yên lặng gật đầu, từng ánh mắt hiếu kỳ vừa sợ vừa nhìn chằm chằm Tô Dật và môn phái của Tô Dật.
Bên trên đài chiến đấu, thật lâu không có ai đáp lại, bầu không khí lập tức rơi vào đông lạnh.
Trong tròng mắt thâm thúy lộ ra hàn quang, quanh thân lập tức có một cỗ uy áp linh hồn bàng bạc từ từ thu liễm, tựa như mặt trời hạ xuống, uy thế kinh khủng chợt bùng nổ!
Từng vũ giả sợ mình bị Tô Dật điểm tới, lúc trước ai cũng muốn nghiền ép Tô Dật, đến bây giờ họ lại không muốn đụng trúng Tô Dật.
Tô Dật nhướng mày, chẳng lẽ mình xuất thủ quá mạnh, không người nào dám đi lên?
Tô Dật chớp mắt một cái, liếc nhìn thân ảnh thấp bé đứng bên trong đoàn người.
Lúc này ánh mắt Tô Cuồng Ca cũng sáng quắc, bên trong hai mắt già nua hiện ra quang mang, giống như đang nói.
Nhìn đi, đó là đồ đệ ta, Tô Dật! đồ đệ Tô Cuồng Ca ta!
Hình ảnh mấy lần Tô Cuồng Ca dạy dỗ và đứng ra gánh vác xuất hiện trong đầu, khiến cái mũi dần dần đau xót.
Một tiếng gầm vang vọng không gian giống như tiếng rồng ngâm, quang mang chói mắt che khuất bầu trời, thời điểm ánh sáng lóe lên ở trước mắt mọi người, một bóng người cao to vọt lên đài.
Mí mắt Tô Dật không có nâng lên, nguyên khí hỏa thuộc tính trong hai tay tràn ra, mỗi bên hiện ra vòng áng sáng màu đỏ, mạnh mẽ đánh về phía người đến.
Hai đạo quang mang nhanh chóng hóa thành dải lụa bay đi, bao vây người mới tới, người này còn chưa kịp đối mặt, chưa nói được gì.
Đã rơi xuống dưới tựa như một mảnh lá rụng, ánh mắt mọi người ngưng trọng.
- Thiên Long đại lục, Thương Thần đảo, Khổng Vân Phi, Nguyên Hoàng kỳ tam trọng! Đã là nhân vật đứng đầu trong thế lực nhất lưu, nhưng vẫn vô dụng như cũ!
Thực lực Tô Dật làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, trận đấu bốn trăm chọn lấy hai trăm cơ bản đã kết thúc, tất cả sự chú ý lại trở lại trên người Tô Dật lần nữa.
Mắt thấy Tô Dật chậm rãi đi về phía trước, hô hấp của Tư Đồ Lưu Vân Thần Kiếm Môn cùng với đám người Cung Thất, Anh Thiển Thiển đều trở nên ngưng trệ, ánh mắt mở lớn.
- Tô Dật...
Chân mày Mộ Dao hơi cong lại, nhìn nam tử trước đây đã trưởng thành đến tình trạng hôm nay, tất cả cao ngạo cùng tự tôn trong lòng Mộ Dao đều ở lúc này sụp đổ.
Ánh sáng nhu hòa chiếu rọi ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn bất khuất, nhìn Tô Dật từng bước đến gần, toàn bộ tâm thần kéo lại cùng một chỗ, liếm liếm đôi môi khô khốc, hơi có chút kích động.
Mấy tên tông chủ thế gia cũng hết sức tò mò.
- Thực lực tiểu tử này có chút cổ quái! Ta đoán hắn cùng Vũ Mặc không sai biệt lắm!
- Hư Trần, ngươi có nắm chắc không?
Viêm Diệt Thiên cau mày, trong ánh mắt tràn ngập vẻ thưởng thức đối với Tô Dật.
Hư Trần hơi nhíu mày, khí tức cả người dần dần nóng bỏng lên, dùng thanh âm gần như gầm nhẹ nói.
- Hắn là nam tử mà cả đời ta bội phục!
Chỉ mới hai năm ngắn ngủi, từ Thánh Vũ đại hội đến Thiên Phong Bài Vị Chiến, vậy mà độ cao của Tô Dật đã đến mức độ này!
Thật sự là khó có thể tưởng tượng, Hư Trần không ngừng gật đầu, vẻ mặt hưng phấn giống như thiếu niên năm đó, đó là hào khí bực nào chứ.
Vô số ánh mắt chú ý, rung động.
Tô Dật hướng về phía toàn trường nói:
- Ta muốn lựa chọn người khiêu chiến thứ ba!
Vô số ánh mắt theo Tô Dật nhìn về phía Thần Kiếm Môn, trong lòng Tư Đồ Lưu Vân đánh thịch một cái, nhất thời mang theo vài phần kiêng kỵ nói.
- Tô Dật, ngươi muốn làm gì?
Tô Dật đứng chắp tay, mỉm cười, áo bào phần phật, tóc đen vũ động, bê trong con ngươi tràn đầy vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị.
Nhớ tới chuyện ở Thần Kiếm cốc năm đó, Tô Dật vẫn luôn canh cánh trong lòng, sự tức giận giống như núi lửa sắp bạo phát, ánh mắt nhất thời lóe lên huyết quang, quát to.
- Vân Lăng Phong, đi lên chiến một trận đi!