Chương 1873
Trong đoàn người có một nam tử thân thể khẽ động, khuôn mặt tái nhợt.
Trán Tư Đồ Lưu Vân hơi nhíu lại, lắc đầu, chuyện gì nên tới cuối cùng cũng sẽ tới, trốn cũng cũng không trốn được!
- Vân Lăng Phong là ai?
- Hình như là người kiểm tra đo lường bị Tô Dật chấn thương thì phải!
- À? Vậy tại sao Tô Dật còn muốn tìm người kia khiêu chiến?
Mọi người nghi hoặc không được giải thích được, ánh mắt rơi vào đám người Thần Kiếm Môn, Bạch Mính Sơn nhanh chóng đẩy đoàn người ra, nói lớn.
- Tô Dật, ngươi không nên được voi đòi tiên! Muốn ở trước mặt mọi người nhục nhã Thần Kiếm Môn sao?
Ánh mắt Vân Lăng Phong cũng trở nên âm trầm, xương gò má nhô thật cao hiện ra một tia hắc ti, con ngươi vô thần liên tục đảo loạn, sự sợ hãi và kinh dị đan xen trong đó.
Hắn không nghĩ tới đối thủ cuối cùng Tô Dật muốn chọn lại chính là mình!
Tự nhiên trong lòng Tô Dật có dự định khác, lần trước ở trong nham động ma tộc để cho tiểu tử này chạy thoát, lúc này, hắn không chỉ muốn đường đường chính chính ở trước mặt thiên hạ quần hùng đánh bại Vân Lăng Phong.
Mà còn muốn tìm ra toàn bộ bí mật trên người Vân Lăng Phong.
- Ngươi nhìn hắn một chút, người không ra người quỷ không ra quỷ, nào có một điểm giống đệ tử Thần Kiếm Môn!
Đồng tử Bạch Mính Sơn co rút lại, lời nói của Tô Dật cũng là nỗi đau nhức trong lòng lão, sau khi Vân Lăng Phong bế quan tựa như biến thành một người khác.
Tu vi đột nhiên tăng mạnh, nhưng tính cách lại biến thành cực kỳ hung ác, khí chất cả người giống như bùn nhão trong lòng đất tràn ra, căn bản không có vẻ phong lưu tiêu sái năm đó.
Nhưng chính lão cũng càng ngày càng không quản thúc được tên đồ đệ này, nên cũng chỉ có thể mặc kệ nó.
- Lăng phong, ngươi không nên đi, lúc trước đã so qua, Tô Dật thật tâm muốn giết ngươi!
Con ngươi Bạch Mính Sơn biến đổi, thấp giọng nói với Vân Lăng Phong ở phía sau lưng.
Rất hiển nhiên, Vân Lăng Phong không có nói sự tình trong lãnh địa ma tộc Huyễn Ma quật cho Bạch Mính Sơn.
- Ầm!
Kình phong quay cuồng, kiếm khí giống như lợi nhận xẹt qua trong lòng của mỗi người, khiến họ chợt cảm thấy đau xót, tất cả mọi người lập tức lùi ra phía ngoài một bước.
- Ngươi! Đi lên!
Ánh mắt Tô Cuồng Ca trở nên thâm trầm, nhưng vẫn khó có thể che giấu vẻ kích động như cũ.
Đây là cơ hội lấy lại danh dự mà Tô Dật tự cấp cho chính mình!
Không có bất kỳ cơ hội cự tuyệt, uy áp linh hồn bàng bạc của Tô Cuồng Ca đặt ở trên người Vân Lăng Phong, chỉ nghe một tiếng kêu thê lương phát sinh sau người.
Vân Lăng Phong không có lựa chọn nào khác, trong con ngươi màu đen phóng xuất ra vô tận sát khí, quanh thân dường như có vạn quỷ khóc thét, mười cái móng tay nhọn hoắt không ngừng kéo dài ra, ẩn chứa khói đen cực kỳ nồng nặc.
Khí tức quỷ dị phô triển ra toàn trường, mọi người chớp mắt một cái, vẻ mặt ngưng trọng, một ít vũ giả tu vi thấp thậm chí trực tiếp vận chuyển nguyên khí lên.
- Tên gia hỏa kia bị gì vậy?
Sự tức giậ của Viêm Diệt Thiên phun trào, giọng nói cũng dần dần trở nên nghiêm túc.
- Ma? Thiên Man đại lục vậy mà lại có ma?
Ánh mắt Độc Cô Thành bắn ra, như có điều suy nghĩ liếc về phía Long Quảng, rồi lại lập tức nhìn chăm chú vào biến hóa của Vân Lăng Phong.
Anh Thiển Thiển, Cung Thất và cả Lưu Vân Xuyên ở bên cạnh cũng cực kỳ chán ghét, nhanh chóng đi ra, bọn họ cũng biết chuyện tình Vân Lăng Phong tu luyện ma công.
Chỉ là Thần Kiếm Môn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, nên họ cũng giữ mồm cho Vân Lăng Phong.
Lúc này Vân Lăng Phong ở trước mặt của mọi người như biến thành cành khô lá héo, sát khí đầy trời, khí tức âm lãnh trà ra, mọi người nhìn Vân Lăng Phong giống như nhìn người xa lạ.
- Tô Dật, ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?
Vân Lăng Phong hét lớn một tiếng.
Đột nhiên bước ra một bước, cả ngườigiống như hắc kiếm thôn phệ quang minh nhằm về phía đài chiến đấu bay đến.
Ánh mắt Tô Dật khẽ nhúc nhích, hai cánh sau lưng nhanh chóng mở ra, mấy lần chấn động liền lui ra sau mấy trượng, giữ khoảng cách với Vân Lăng Phong!
- Ầm!
Cả người Vân Lăng Phong truyền ra tiếng vang nối liền không dứt, thân thể hắn lập tức bị một đoàn ánh sáng màu đen bao vây, nguyên khí màu đen cuồn cuộn không dứt bao vây năng lượng thiên địa.
Bỗng dưng, thanh âm của vô số lệ quỷ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng truyền đến.
Không gian trước người nhanh chóng vỡ nát, thời điểm từng hư ảnh màu đen thật nhỏ vây quanh Vân Lăng Phong, vô số âm hồn và tiếng kêu rên cũng vang lên liên hồi.
- Tru Thần Dẫn Ma Bí Pháp?
Con ngươi Thiết Hồn Mạch trừng lớn, ở bên trong huyền quan cảm ứng được linh khí biến hóa.
Toàn bộ thân hình lập tức đi ra khỏi huyền quan, đứng ở bên trong não hải Tô Dật, lớn tiếng rít gào.
Trong mắt Tô Dật hiện lên một tia rung động, tên Vân Lăng Phong này vậy mà lại học được Tru Thần Dẫn Ma Bí Pháp trong truyền thuyết của ma tộc!
- Tô Dật, tiểu tử này không thể lưu!
Tru Thần Dẫn Ma Bí Pháp chính là thủ đoạn của ma tộc cao tầng mới có, nó có thể giúp chúng ở trong thời gian ngắn nhanh chóng tăng tu vi.
Rất hiển nhiên, đối mặt với sự khiêu khích của Tô Dật, Vân Lăng Phong đã chọn được ăn cả ngã về không.
- Tô Dật, lúc đầu ta muốn lưu nó lại, nhưng ngươi lại ép nó xuất hiện trước! Ngươi thực sự muốn chết mà!
Tiếng cười khô khốc của Vân Lăng Phong truyền khắp hư không, mây xanh ở dưới hắc khí tràn ngập đã biến thành cực kỳ hôn ám.
Toàn bộ bầu trời nhanh chóng âm trầm xuống, mây mù ở chỗ xa cũng mang theo mấy đạo sấm chớp, thanh thế kinh thiên!
Trên đài, thái độ của Long Quảng trở nên khác thường, mang theo vài phần kích thích, bước lên trước, hai tay khoanh lại mà nhìn Tô Dật cùng Vân Lăng Phong đối quyết.
Cái cổ lão quay về sau, thì thầm gì đó với cường giả Long gia, khóe miệng hiện lên một tia tiếu dung nhỏ không thể thấy, tùy thời gật đầu.
- Có phải con rồng già này phát hiện cái gì hay không?
Viêm Diệt Thiên nghi ngờ nói.
Thời điểm chuẩn bị nhìn về phía Độc Cô gia, Độc Cô Vũ Mặc cũng đã quay đầu đi, dùng một lỗ tai chuyên tâm nghe biến hóa trên đài.
Cái tai nhỏ bé khẽ vểnh lên, thu thập hết thảy tin tức có thể nghe được trong lòng, trong lúc mơ hồ bắt đầu vận chuyển nguyên khí trong tay, giống như đang làm chuẩn bị.
Ý niệm nhanh chóng vận chuyển trong lòng Tô Dật, đồng thời dưới chân tăng vọt nguyên khí, hắn biết nhất định Vân Lăng Phong đã ở trong lãnh địa ma tộc thu được cái gì, nên dẫn ma bí pháp mới đột nhiên tăng mạnh tới tình trạng này.
Lúc trước hắn một mạch giả yếu, cũng là bởi vì dẫn ma bí pháp không có luyện đến đại thành.
Hắc đoàn hiện lên vẻ quỷ dị âm tà dần dần biến mất, dáng dấp tiều tụy của Vân Lăng Phong lại bắt đầu biến ảo.
Ngũ quan giống như đao, cương nghị lạnh lùng, bên trong con ngươi đen nhánh hoàn toàn không có màu trắng, cả người mang theo một cỗ khí tức dưới nền đất.
Màu mang quấn quanh thân thể, cả người mang theo vài phần cao ngạo cùng tà khí, nhìn hắn không khác người bình thường, thậm chí còn muốn tuấn lãng hơn một ít.
Thế nhưng hình vẽ màu đen ở mí mắt làm cho người ta không khỏi rùng mình, vẻ hờ hững và bình tĩnh làm cho Tô Dật nhíu mày một cái.
- Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng!
- Nguyên Hoàng kỳ tam trọng!
- Nguyên Hoàng kỳ tứ trọng!
Khí tức Vân Lăng Phong tăng vọt, khiến toàn bộ năng lượng thiên địa đảo loạn, phong vân biến sắc, thiên địa run rẩy!
Bên trên khoảng không mấy vạn mét, điện quang léo lên, ánh sáng màu trắng liên tục chạy nhảy ngang dọc.
Âm thanh mưa rơi vang vọng không dứt, sấm rền liên tục đánh xuống, cuối cùng giống như hàng loạt sợi dây.
Một bên nắng, một bên mưa, cảnh tượng trước mắt cực kỳ quỷ dị.
Đám cường giả lại có cảm giác muốn phủ phục xuống, sự rung động của một màn này có thể có thể so sánh với cảnh tượng long thần lúc trước, làm cho bọn họ vừa nhìn đã có xung động muốn quỳ lạy.
- Thiếu niên đối diện cũng rất bất phàm! vũ kỹ hắn dùng vô cùng tà ác!
- Nhưng rất mạnh mẽ! Là vũ kỹ thiên phẩm sao?
Cường giả và tông chủ các tông nhìn hắc mang không ngừng chớp động trước mắt, thân hình Vân Lăng Phong bay vọt qua, không ngừng cất lên cao, giống như ma thần hàng lâm!